Trong phòng hai nữ Thượng Lan Kỷ Linh và Hàm Sương đã lâm vào chấn động, người khác còn không biết người kia là ai nhưng hai nàng còn không biết sao, chỉ là sự thật không dám tin tưởng mà thôi.
Thượng Lan Kỷ Linh sau một hồi chấn động liền hồi phục lại, nàng bình tĩnh được nhiều, dù sao thì nàng đã quyết đi theo hắn, cho nên nhìn thấy hắn cường đại như vậy chỉ càng khiến nàng hưng phấn mà thôi.
Còn Hàm Sương thì lại không được như sư phụ nàng, dù sao nàng đối với Dạ Khinh Ưu lại không mọc hoa si như sư phụ nàng, trong lòng vẫn còn run sợ không thôi.
Không nghĩ được người trêu chọc nàng trước kia lại là hắn.
Phía sau hai nàng một khoảng không được mở ra, Dạ Khinh Ưu bước ra từ không gian dịch chuyển, tiện tay tháo cái mặt nạ trên mặt ném vào không gian, phía đằng sau là một thiếu nữ xinh đẹp ngoan ngoãn đi theo.
Thượng Lan Kỷ Linh đôi mắt nguyệt nha sáng lên, dường như quên hết thảy sự đáng sợ của hắn, đứng lên chạy tới trước người hắn, hí hửng nói.
" Khinh Ưu, không ngờ ngươi lợi hại như vậy.
"
" Ta còn một bản lĩnh lợi hại hơn nữa, có muốn thử không? "
Dạ Khinh Ưu nhìn mỹ thiếu nữ trước mắt, tay đặt trên ngực nàng, giở giọng khiêu khích.
Thượng Lan Kỷ Linh khuôn mặt đỏ lên, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, hai má ửng hồng mê người.
" Đừng mà… Ta không muốn ở đây.
"
" Yên tâm ta không muốn nàng chịu thiệt thòi đâu… "
Nói, hắn lại quay qua nhìn Kiếm Si, lúc này vẻ mặt gã đã tái xanh, cứng đờ, vừa sợ hãi tỏ ra cười cười mà nói.
" Dạ huynh quả nhiên bất phàm… Tiểu đệ này còn đánh giá quá thấp huynh rồi.
"
" Chuyện hôm nay tin tưởng ngươi biết nên làm thế nào.
"
Dạ Khinh Ưu ánh mắt lại chuyển sang màu huyết sắc rồi biến mất, dọa cho Kiếm Si một trận run rẩy.
Miệng đắng lưỡi chát khô khốc nói.
" Tất nhiên, đừng nói huynh đệ lợi hại như vậy… Dù là phàm nhân yếu đuối ta cũng tuyệt không bán đứng bạn hữu.
"
" Mong ngươi nhớ kỹ những gì đã nói hôm nay.
"
Dạ Khinh Ưu biết Kiếm Si sẽ không nói ra, hắn cũng không sợ đối phương bán đứng hắn, quá nhiều lý do để chứng minh, nhưng trên hết vẫn là nhân cách làm người của Kiếm Si không tệ.
Kiếm Si sợ hãi than, như để đánh trống lảng, gã nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn đứng phía sau Dạ Khinh Ưu rồi hỏi.
" Dạ huynh có thể giới thiệu vị hồng nhan tri kỷ này một chút được không? "
" Nàng là Phượng Thiên Nhã, nha hoàn của Thánh nữ Phượng Hoàng Yêu tộc.
"
Dạ Khinh Ưu giới thiệu nhẹ, hắn nói xong thì ngồi xuống, Hàm Sương liền tránh qua một bên đứng cách khá xa, hắn cũng không để ý, đặt Thượng Lan Kỷ Linh ngồi trên đùi hắn.
Thượng Lan Kỷ Linh xấu hổ nhưng không phản kháng, thậm chí nàng còn vòng tay qua cổ hắn để tránh bị ngã.
Mắt thấy Phượng Thiên Nhã đứng cạnh hai người, hai tay xếp gọn trước nếp váy, khi nhìn nàng khẽ cúi đầu một cái xem ra rất thành kính nàng.
" Khinh Ưu, nàng xinh đẹp như vậy sao có thể làm nha hoàn? Có chuyện gì xảy ra sao? "
" Quả thật nàng là nha hoàn.
Tuy xinh đẹp nhưng vẫn còn thua kém tiểu thư nhà nàng lắm.
"
Dạ Khinh Ưu vừa nhắc tới vị tiểu thư kia, hai mắt hiện ra tia tán thưởng, dĩ nhiên thiếu nữ kia để lại cho hắn ấn tượng thật sâu.
Thượng Lan Kỷ Linh tỏ ra vô cùng chấn kinh, nàng thấy bản thân dù được hắn khôi phục dung mạo nhưng so với Phượng Thiên Nhã còn thua kém.
Vậy nếu so với vị tiểu thư kia thì liệu hắn có còn ưa thích, càng nghĩ nàng càng sợ hãi, cảm giác không muốn hắn bỏ rơi nàng.
Dạ Khinh Ưu có thể nhìn ra dao động trong lòng nàng, môi hắn hôn xuống, bàn tay thò vào trong ngực nàng xuyên qua ống áo nắn bóp cặp ngực no đủ.
Thượng Lan Kỷ Linh không có phản kháng, thậm chí còn mặc ý để hắn chiếm tiện nghi.
" Đừng lo, nàng đã theo ta thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nàng… "
Môi cả hai tách ra kéo dài sợi chỉ bạc tinh khiết, Thượng Lan Kỷ Linh lâm vào tình si nép đầu nhỏ vào lồng ngực rắn chắc của hắn, giọng nói hàm chứa ôn nhu vô tận.
" Khinh Ưu, từ giờ ta là của chàng.
"
" Nàng thật đáng yêu.
"
Dạ Khinh Ưu véo má nàng một cái, lại tiếp tục hôn xuống, bàn tay mơn trớn khắp cơ thể nàng qua lớp áo.
Cả hai tình ý dạt dào khiến cho Kiếm Si từ trạng thái hoảng loạn tinh thần sang bộ dáng đậu đen rau muống, thật có xúc động khóc không ra nước mắt.
Ngay cả Hàm Sương cũng có chút chịu không nổi, nàng không nghĩ sư phụ bình thường lãnh đạm lại rơi vào lưới tình biến thành bộ dáng như vậy, thật là mất mặt mà.
Nghĩ đến có ngày bản thân cũng như sư phụ, Hàm Sương hai má liền đỏ rõ hẳn ra, nhưng rất mau trốn tránh, không muốn nghĩ tới nữa.
Ở trong này chỉ có Phượng Thanh Nhã là không quan tâm hết thảy, đối với nàng việc Dạ Khinh Ưu có nhiều nữ nhân là hết sức bình thường, thể hiện tình cảm như vậy chẳng có gì không đúng cả.
Hàm Sương chú ý qua nàng, trong lòng nổi lên sự tò mò.
Âu yếm nhau lâu như vậy, Thượng Lan Kỷ