Lúc này, xuất hiện trước mắt Dạ Khinh Ưu và chúng nữ là một động phủ mở toang, từ phía bên ngoài có cơ số đi vào trong, dĩ nhiên ai cũng hiểu đây là một hồi cơ duyên không thể bỏ xót, không ai muốn bỏ lỡ.
Có nhiều tên vừa nhìn thấy tam nữ, hai mắt sáng lên, nhưng vừa thấy Dạ Khinh Ưu liền từ bỏ ý định, nam nhân này chính là kẻ phá huỷ cánh cửa vào Nguyệt Tàn Cổ Tích, Thánh Linh đỉnh giai còn không làm được, mà hắn lại có thể.
Chứng tỏ tên này không đơn giản…
Mà có người chưa từng thấy hắn, nhưng nhìn nhiều người né tránh bốn người Dạ Khinh Ưu như vậy, không dại mà chủ động khiêu khích, truyền thừa vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Dạ Khinh Ưu đi vào cùng chúng nữ, hắn bước vào trong, động phủ này khá rộng, ở bên ngoài bày biện vô số tượng hình kỳ quái.
Lối đi được lát bằng Hắc Nham Thạch cứng rắn vô cùng.
" Nhiều người như vậy… Không biết chúng ta còn có cơ hội.
"
Nguyệt Vô Song sợ hãi than, cô cảm thấy khả năng mình có thể nắm giữ bảo tàng là cực thấp, mà hai sư đồ Thượng Lan Kỷ Linh đã chứng kiến năng lực của Dạ Khinh Ưu, không có chút lo lắng.
" Có tướng công ở đây, chúng ta cũng không cần lo lắng… "
Hàm Sương đối với nàng nói, Nguyệt Vô Song hơi giật mình, không nghĩ hai sư đồ này gọi Dạ Khinh Ưu thân mật như vậy, không hiểu sao lại có chút lạc lõng.
Dạ Khinh Ưu không nói gì, hắn đang tập trung tìm xem rốt cuộc Nhạc Phong đang ở nơi nào.
Phía trước chia làm ba ngã rẽ, nhìn không ra có điểm khác biệt, tam nữ cũng không biết làm thế nào cho phải, chỉ nhìn Dạ Khinh Ưu ra quyết định.
Hắn rốt cuộc chọn đi ở giữa, tam nữ ngoan ngoãn theo sau.
Keng… Keng...
Bên trong nghe tiếng kim loại va chạm kịch liệt, chỉ thấy hơn trăm người đang giao chiến cùng với hai mươi cái hình nhân hoàng kim.
Toàn thân những hình nhân này bao bọc bởi một lớp kim quang vàng óng, cứng rắn dị biệt lại tăng sức tấn công của mỗi hình nhân.
Nằm trên đất thi thể la liệt của hơn ngàn người bị chiến trận dẫm đạp không còn hình dáng.
Nguyệt Vô Song nhìn xác chết toàn thân sợ hãi, nép sau người Dạ Khinh Ưu, nàng tuy đã thấy người chết nhiều nhưng cảnh huyết tinh này cũng khó chịu nổi.
Người của Hỏa Vân Thần Quốc cũng ở nơi này, trông có vẻ chật vật, tu vi của những hình nhân kia cũng ngang ngửa Bán Bộ Thánh Linh, dù cho Thánh Linh có ra tay cũng không gây ra được tác dụng, cơ thể những hình nhân này như làm từ Thánh Thạch vậy.
" Tướng công, có giúp họ một tay không? "
Thượng Lan Kỷ Linh quay đầu trưng cầu ý hắn, Dạ Khinh Ưu khẽ gật đầu, nàng lập tức hiểu ý lao tới.
Bao xung quanh thân thể Thượng Lan Kỷ Linh là làn sương mỏng mờ, mang theo khí tức âm nhu tà dị.
Chỉ thấy những hoàng kim nhân sững lại, xung quanh thân thể vang lên âm thanh xèo xèo, đơn giản bị nàng chạm nhẹ dường như muốn tan biến.
Bạch Thi Thủy lợi hại không phải là điều mà bọn chúng có thể chống lại, như axit ăn mòn kim loại mau chóng xìu xuống.
Những người bị hoàng kim nhân bao vây tỉnh lại, lập tức nhân cơ hội này tấn công, chả mất chốc mà tất cả hình nhân đều bị diệt gọn.
Người của Hỏa Vân Thần Quốc trong đám người này không hề thấy Hạ Nhu Nhi, mà tồn tại Hạ Thanh Thanh và Hạ Kiêu hai người.
Hạ Kiêu vừa thấy Dạ Khinh Ưu, biết người này không đơn giản, liền chủ động tiến lên làm quen.
" Đa tạ sự giúp đỡ của mấy vị… Ta là Hạ Kiêu, thập tam thái tử của Hỏa Vân Thần Quốc.
"
" Không cần, bọn ta cũng chỉ là tiện đường… "
Thượng Lan Kỷ Linh không cho đối phương mặt mũi tốt, dù đối phương có là người của hoàng tộc, nàng biết Dạ Khinh Ưu sẽ không muốn chủ động kết giao với ai nên thay hắn trả lời.
Hạ Kiêu chỉ biết cười khổ, cũng không có tức giận, nhưng Hạ Thanh Thanh lại không chịu được nhìn Thượng Lan Kỷ Linh cười lạnh.
" Không cần ngươi ra tay, ta cũng có thể giải quyết… "
Dạ Khinh Ưu hứng thú nhìn nữ tử này, quả thật tu vi của nữ tử này rất cao, Thánh Linh tam giai, nếu không phải Thượng Lan Kỷ Linh có Bạch Thi Thủy thì chắc chắn sẽ không đánh lại nữ nhân này.
Hạ Kiêu biết hoàng muội của mình tính cách cao ngạo, sợ đắc tội Dạ Khinh Ưu nên lập tức ra giảng hoà.
" Tính cách của vị hoàng muội này có chút nóng nảy… Mọi người xin đừng để ý đến nàng.
"
" Hừ… "
Thượng Lan Kỷ Linh sắc mặt không tốt, quay đầu đi không thèm nhìn, nàng ghét nhất những nữ tử kênh kiệu như vậy.
Hạ Kiêu cũng biết tâm trạng của nàng không tốt, quay qua định bảo hoàng muội xin lỗi nhưng nghĩ lại chỉ sợ càng làm đối phương tức giận, lập tức trong lòng khó ra quyết định.
" Không có vấn đề, chúng ta vào