Ngày đại hôn, Thanh Quý Phi đích thân đến Mặc Vương phủ tham dự.
Dáng vẻ tôn quý, trên người đầy những trang sức đắt tiền, kẻ hầu người hạ bên cạnh bà ta cũng không ít.
Chỉ như thế thôi cũng đủ thấy, Thanh Quý Phi là được Hoàng thượng sủng ái đến nhường nào.
Từ Lan Hoàng hậu tuy là mẫu nghi thiên hạ, nhưng bây giờ quyền quản lý hậu cung cũng đã rơi vào tay Thanh Quý Phi.
Bà ta cũng vì thế mà đắc ý, bao lần cố tình lên mặt với Hoàng hậu để ra oai bản lĩnh của mình.
Sắp đến giờ đón dâu vào phủ, nhưng Hoàng hậu lại không nhìn thấy con trai của mình.
Lo lắng, liền âm thầm dặn dò xuống Tử Trạch đi tìm Đại Hoàng tử.
Thanh Quý Phi đến từ sáng, quan sát kỹ vẫn không thấy bóng dáng của Vũ Mặc, liền lên tiếng cà khịa Từ Lan Hoàng hậu:
"Hoàng hậu a, không lẽ là hoàng nhi của tỷ sợ vị nương tử này quá xấu xí nên đào hôn rồi chứ?"
"Hỗn xược, Mặc nhi sao có thể làm ra loại chuyện mà muội nói, đào hôn chính là kháng chỉ của Hoàng thượng!" - Hoàng hậu tức giận.
"Aiyo Hoàng hậu, tỷ cũng không thể trách ta.
Cũng sắp đến giờ đón tân nương, Vũ Mặc lại không có mặt, tỷ bảo ta nên nghĩ như thế nào?"
Lời nói này của Thanh Quý Phi không sai, từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy mặt của Âu Dương Vũ Mặc, không lẽ thực sự đã có chuyện gì rồi sao?
Lúc này ở Thiên Gia, bà mối đã bắt đầu dẫn tân nương từ từ bước ra khỏi cửa.
Khi đi ngang qua mặt của Thiên Hình, ông ta không thèm buồn nhìn con gái lấy một cái, nhưng lại rất vui vẻ đối với số hồi môn mà Mặc Vương phủ gửi đến.
Tân nương sắp bước ra khỏi cửa, không hề nghe thấy lời chúc mừng nào:
"Vịt con bây giờ có thể leo lên vị trí cao, hóa thiên nga rồi.
Nhưng Độc Dao vẫn mãi là Độc Dao thôi"
Những lời này Thiên Quân Dao đều nghe rất rõ, nhưng lúc này rồi sao còn có thể quan tâm đến những lời thị phi đó? Sắp tới còn phải cố gắng sống thật tốt ở Mặc Vương phủ, không được vì những lời