Hoàn thành chuyến đi lần này, đám người của Thiên Quân Dao cũng đã hồi kinh sau hơn một ngày đi đường.
Trong suốt chặng đường trở về, Âu Dương Vũ Mặc chỉ luôn cưỡi ngựa đi đằng trước.
Ngay cả ở khách điếm, cả hai cũng nghỉ ngơi ở hai phòng khác nhau.
Không chỉ thế, Vũ Mặc còn không nói chuyện, hay là nhìn lấy Thiên Quân Dao một cái.
Kẻ dưới đồn tai nhau, có lẽ Mặc Vương và Vương phi đã xảy ra chuyện gì đó.
Thiên Quân Dao lúc định bước lên xe ngựa, lại nghe Tử Trạch nói với Vũ Mặc:
"Điện hạ, người cưỡi ngựa sao?"
Cô liền quay mặt nhìn về phía bọn họ, vô tình bắt gặp Vũ Mặc cũng vừa lúc nhìn mình.
Nhưng rồi hắn cũng lập tức làm lơ, không nói gì, đi về phía đầu đoàn người.
Như vậy cũng tốt, người có thể tránh mặt ta trước, xem như là giúp ta rồi...!
Cứ như thế, hơn một ngày đường, cả hai không hề nói chuyện với nhau lấy một lần.
Vừa trở về kinh thành, Âu Dương Vũ Mặc đã tức tốc vào cung bẩm báo Hoàng thượng cùng đệ đệ của mình.
Thiên Quân Dao một mình trở về Mặc Vương phủ.
Cô được tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ y phục mới.
Ngồi trước gương, Liễu ma ma giúp cô chải tóc.
Chỉ thấy, Mặc Vương phi nhìn chính mình trong gương sửng sờ, vẻ mặt rầu rĩ.
Trong tâm, có lẽ đang nghĩ về ai khác...!
Bên này, Âu Dương Vũ Mặc là Âu Dương Vũ Dịch đến Càn Long cung diện kiến Hoàng thượng.
"Phụ hoàng vạn tuế!"
"Hoàng nhi miễn lễ"
Âu Dương Vương ngồi trên ghế vàng, đưa tay ra trước mặt nói với hai người con trai ưu tú nhất kia.
Vũ Mặc lẫn Vũ Dịch nhận được lời cho phép của Hoàng thượng, mới ngước mặt lên, hạ hai tay xuống.
Vương gật gật đầu, vẻ mặt hài lòng, nói: "Các con đã làm rất tốt rồi.
Nào, mau nói những gì cần nói đi!"
Vũ Dịch nhìn sang Vũ Mặc, có chút phân vân, lưỡng lự.
Nhưng Vũ Mặc vẫn điềm tĩnh, đứng thẳng lưng đối mặt với phụ hoàng của mình.
"Dịch nhi?" - Vương nhìn thấy Vũ Dịch có lời khó nói, thắc mắc: "Có chuyện gì không thể nói cho trẫm nghe