Thiên Quân Dao nhìn hắn ta có thể thản nhiên đi ngủ như thế.
Hắn không biết hôm nay là ngày gì hay sao chứ? Không lẽ ngay trong đêm tân hôn hắn lại muốn đuổi tân nương của mình ra ngoài?
Không thể hiểu được người này nghĩ gì, nhưng cũng không thể làm to chuyện này lên.
Quân Dao nhìn xung quanh, gần bàn trà có ghế sạp.
Nàng đi lại đó.
Sờ lên ghế sạp, vừa lạnh lại vừa cứng, không chăn không gối, không lẽ tối nay lại ngủ như thế?
Lại nhìn xung quanh, không có thứ gì phù hợp, chăn gối đều ở trên giường, mà Âu Dương Tử Mặc lại đang nằm ngủ ở đấy, không thể không thể.
Quân Dao suy nghĩ một chốc, rồi ngồi lên ghế sạp đó.
"Có vẫn hơn không..."
Đêm tân hôn cứ thế trôi qua.
Sáng hôm sau, Quân Dao lờ mờ nhìn thấy một người đang đứng trước mặt mình.
Cô giật mình ngồi dậy, lùi lại sau.
"Vương Phi, là nô tỳ"
Quân Dao nhìn kỹ, là ma ma đứng cùng với Từ Lan Hoàng hậu ngày hôm qua.
Sao bà ta lại đến đây?
Nhìn sang giường ngủ, chăn gối đã được xếp lại đàng hoàng, Âu Dương Vũ Mặc đã dậy và rời đi từ lúc nào mà cô không biết.
"Bà là..."
"Vương phi, nô tỳ là người chăm sóc cho Điện hạ ở trong phủ này từ lúc người còn bé, nương nương cứ gọi nô tỳ là Liễu ma ma"
"Liễu...!ma ma?"
"Kể từ hôm nay, nô tỳ phụng lệnh của Hoàng hậu nương nương, đến đây hầu hạ Điện hạ và Vương phi nương nương.
Mong nương nương không chê"
Quân Dao nhìn bà ấy thật kỹ, quả thật là một ma ma đã có tuổi, không có gì nguy hiểm cả, cô mới thả lỏng người.
Bước chân xuống ghế, Quân Dao hỏi: "Vậy bây giờ...!ta nên làm gì?".
Liễu ma ma sau đó đã giúp Quân Dao thay một bộ y phục khác, trang điểm lại cho cô.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy vết sẹo ở thái dương bên trái, e là bà ấy cũng khó tin đây là Thiên Quân Dao trong lời đồn.
Sau khi được chải chuốt, mặc một bộ y phục khác, Quân Dao thay đổi hẳn.
Dáng vẻ đó, nàng không hề xấu xí giống như lời đồn.
Mặc dù có vết sẹo, nhưng