[Ký chủ, ta là hệ thống ánh sáng phản diện, cũng là bàn tay vàng của cô]
Tần Lâm có bàn tay vàng, tất nhiên cô rất vui.
Thế nhưng vì sao hệ thống này lại gọi là hệ thống ánh sáng phản diện nhỉ?
Nghe thế nào cũng không thấy giống đồ tốt…
Tần Lâm: “Vì sao ta xuyên sách? Vì sao mi lại được gọi là ánh sáng phản diện?”
[Ký chủ, trước khi cô xuyên sách, cô đã bán nhà cửa, cổ phần có giá trị mấy chục triệu làm việc tốt, chẳng những đã đổi thành vật chất quyên góp cho viện dưỡng lão, cô nhi viện mà còn giúp được hàng trăm học sinh đến trường…] Ánh sáng phản diện liệt kê những việc tốt của Tần Lâm.
“Mi nói vì ta làm việc tốt nên mới có cơ hội xuyên sách sao?” Tần Lâm yên tâm hơn rồi, thì ra vì cô làm việc tốt mới nhận được bàn tay vàng, khả năng cô bị lừa cũng không cao.
Nếu không làm việc tốt thì không được báo đáp tốt, mà sẽ là báo ứng.
“Vậy vì sao ngươi lại được gọi là ánh sáng phản diện? Chẳng phải nên gọi là ánh sáng chính đạo sao?”
[Ký chủ, ánh sáng chính đạo đều dành cho người được chọn, mà cô thì không phải.
] Ánh sáng phản diện nói năng rất hùng hồn, đầy lý lẽ.
“… Vậy ta là gì?”
[Ta là hệ thống ánh sáng phản diện.
] Ánh sáng phản diện nhắc nhở lại một lần nữa.
Tâm trạng đang phấn khích của Tần Lâm tỉnh táo lại: “Ta làm việc tốt nên mới có cơ hội xuyên sách, lẽ nào người tốt như ta lại không phải người được chọn?”
Ánh sáng phản diện ôn tồn nói: [Ta cũng không rõ vấn đề này, ký chủ nên tự xem xét lại mình, rốt cuộc là vì sao?”
Tần Lâm im lặng mắng một câu: Mẹ nó!
[Ký chủ xác nhận muốn ràng buộc với ta sao?] Ánh sáng phản diện hỏi.
“Không!” Tần Lâm từ chối.
Đời trước cô từ một nhân viên bán thuốc nhỏ bé thăng đến chức giám đốc khu vực phía đông,