Chu Hồng Tinh nhìn thấy anh xách thùng gỗ đi lấy nước thì tức giận dậm chân nói: “Mẹ! Mẹ nhìn xem, anh ấy đúng là bị mất trí mà, một chiếc giày rách như vậy mà anh ấy vẫn đứng ra che chở, đợi……đợi anh cả trở về, xem con tố cáo với anh ấy như thế nào!”
Trong lòng Lý Cầm cũng cảm thấy vừa tức vừa hận, ném cái gáo trong tay xuống.
Nhà người ta có con dâu, công việc nấu cơm giặt giũ trong nhà đều giao hết cho con dâu làm.
Nhà bà ta thì hay rồi, cưới một đứa vô liêm sỉ trở về!
Nhớ Lý Cầm bà ta ngày xưa xinh đẹp biết bao!
Hiện giờ bà ta không chỉ phải hầu hạ hai người già phế vật không thể động đậy, còn phải chăm sóc chồng và con cái, còn phải giặt giũ nấu cơm, ra đồng làm việc……
Cuộc sống như vậy còn để cho người ta sống nữa không?
Lý Cầm càng nghĩ càng thêm tức giận, đứng trong bếp ném nồi, bát đĩa cho hả giận.
Chu Hồng Tinh thấy vậy thì trong lòng càng thêm hận Tần Lâm, nếu như không phải Tần Lâm, buổi sáng mẹ cô ta sẽ không bị tức giận đến mức rơi nước mắt.
Tần Lâm xuống giường chốt cửa lớn và cửa sổ lại.
Bên ngoài phòng đều là năng lượng tiêu cực, cô cũng không muốn ra ngoài để ảnh hưởng đến từ trường của bản thân.
Sau khi xuyên đến đây, Tần Lâm lập tức đặt ra yêu cầu cho chính mình, không chạm vào chuyện tức giận, tránh xa những thứ khiến bản thân phải tức giận, cô cần phải giữ một tâm trạng vui vẻ, để bản thân có thể sống lâu thêm nhiều thời gian hơn nữa.
Buổi sáng nghe được mấy lời không hay ho gì, bây giờ cô phải tìm chuyện gì đó để bản thân thấy vui vẻ.
【 Ký chủ, cô vẫn chưa đi thăm chợ nông sản đâu.
】
Tần Lâm nằm trên giường, đưa ý thức của mình hướng về phía chợ nông sản.
Chợ nông sản này quả thực rất lớn, vừa bước vào đã nhìn thấy sảnh bày thịt bò thịt lợn