“Em đều dùng để mua đồ, hôm qua anh không nói một lời đã xông lên đánh người ta, sau đó khiêng em đi, đồ của em còn chưa mang về đâu, lát nữa em còn phải đi đòi về.
” Sự tự tin giả vờ cũng coi như là tự tin, kiếp trước trước khi xuyên thư, Tần Lâm từng làm nhân viên tiêu thụ, da mặt của cô đã luyện được khả năng nói dối không chớp mắt.
“…….
.
” Chu Chí Quốc không biết nên tin cô như thế nào, những gì anh nghe được cũng không phải như vậy.
Dù thế nào đi nữa, anh cũng hy vọng sau này cô sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa, cho dù cô muốn lừa dối anh…….
thì hãy lừa dối anh cả đời đi.
Nếu không, anh sẽ không buông tha cho cô.
“Anh đi lấy đồ, em đem số tiền này trả lại cho bọn họ trước đi.
” Chu Chí Quốc lấy ra 30 đồng từ trong túi rồi đưa cho Tần Lâm.
Tần Lâm không chút khách sáo nhận lấy tiền, nói: “Để em tự đi lấy…….
.
”
“Không được!” Chu Chí Quốc ngắt lời cô.
Đôi mắt to tròn của Tần Lâm mở to, giọng điệu vừa hung dữ vừa nũng nịu: “ Anh có ý gì hả? Chúng ta đều đã như vậy rồi, có phải anh vẫn còn nghi ngờ em và anh ta có quan hệ không rõ ràng nào đó không?”
Chu Chí Quốc không nói lời nào, nhưng vẻ mặt cực kỳ kiên quyết.
Hốc mắt Tần Lâm đỏ lên: “ Anh vẫn không tin em…….
Chúng ta đều…….
Đều đã làm như vậy rồi, nhưng anh vẫn không tin em.
”
Chu Chí Quốc thấy cô tức giận, cụp mắt xuống, nhưng vẫn không nói gì.
Trong lòng anh thậm chí còn đang nghĩ tại sao cô ấy nhất quyết muốn gặp La Trấn?
Cô rốt cuộc muốn đi lấy đồ hay là đi gặp La Trấn?
Tần Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của anh, lập tức