Khóe miệng Tần Lâm nhếch lên, nụ cười mang theo ác ý đến tận đáy mắt, “Tên Chu Chí An kia vai không thể khiêng, tay không thể xách, một ngày nhiều nhất kiếm được năm công điểm, thuần túy chính là một tên phế vật vô dụng.
Còn Chu Chí Quốc ngày nào cũng kiếm được mười công điểm đúng không?
Chu Chí An đã đến gần làm quen với những nữ thanh niên trí thức có khuôn mặt hơi xinh đẹp trong ký túc xá thanh niên trí thức, còn Chu Chí Quốc lại hận không thể cách xa bọn họ mười vạn tám ngàn dặm.
Khi Chu Chí An ở đây, tôi chưa từng thấy anh ta đi đốn củi, lặn xuống nước hay đi lượm phân.
Lúc Chu Chí Quốc ở đây, cho dù anh ấy có què thì cũng phải làm những việc bẩn thỉu mệt nhọc này.
Khi Chu Chí An ở đây, chị em các người đều ra ruộng đưa nước, đưa cơm cho anh ta.
Đổi thành Chu Chí Quốc thì các người đã từng đưa nước, đưa cơm cho anh ấy một lần nào chưa?
Còn cần tôi nói tiếp không? Tôi có thể nói từ bây giờ cho đến khi trời tối.
”
Chu Chí Quốc nhìn Tần Lâm, sắc mặt bình tĩnh, nhưng ngọn lửa bắn ra trong mắt anh lại tiết lộ cảm xúc phun trào dưới vẻ mặt bình tĩnh của anh.
Thì ra Tần Lân hiểu rất rõ, một cảm xúc khó hiểu lan tràn trong lồ,ng ngực anh, vừa chua vừa chát.
“Nếu không phải nể mặt chồng tôi là Chu Chí Quốc, thì tôi đã sớm tố cáo chuyện này rồi.
” Tần Lâm mỉa mai lạnh lùng nói.
Chu Hồng Kỳ nhìn chằm chằm Tần Lâm, ngoài mặt quan hệ giữa cô ta và Tần Lâm không tệ lắm, nhưng cô ta chưa từng biết Tần Lâm biết chuyện này.
“Cô hoàn toàn không thích anh trai tôi.
” Chu Hồng Kỳ rất chắc chắn người phụ nữ