Viên Hiểu Lệ có chút nóng nảy, nhìn thoáng qua Chu Chí Quốc, khẽ cắn môi nói: “Lúc trước cô không nói như vậy với tôi mà, cô nói với tôi rằng cô thích anh ta, cho nên mới! ”
Vẻ mặt Tần Lâm lạnh xuống, giơ tay lên tát cô ta một cái, “Viên Hiểu Lệ, cô bôi nhọ tôi trước mặt chồng tôi như vậy, cô có tâm tư gì?”
Viên Hiểu Lệ khiếp sợ che mặt, “Cô dám đánh tôi?”
Tần Lâm xì một tiếng: “Người hỏi câu này trước cô là Chu Hồng Tinh, sau đó tôi lại tát cô ta thêm một cái.
”
Nói xong, Tần Lâm trở tay tát thêm một cái, “Như thế này này.
”
Viên Hiểu Lệ thẹn quá hóa giận muốn đánh trả.
Tần Lâm bắt lấy cổ tay cô, hơi dùng sức, Viên Hiểu Lệ đau đến kêu thảm thiết.
“Cô cho rằng tôi không hiểu tâm tư của cô à? Bây giờ cho cô mặt mũi, cô cứ giữ lại đi, bằng không trở mặt, tôi xem sau này cô còn gả cho người tốt hay không!”
Viên Hiểu Lệ lui về phía sau bảy, tám bước mới đứng vững, mặt cô ta đỏ như máu, trừng mắt nhìn Tần Lâm, cũng không dám nói lung tung gì nữa.
Đúng là cô ta nhìn trúng Chu Chí Quốc, nhưng nhà cô ta không đồng ý, chê bai xuất thân của Chu Chí Quốc, cũng ghét bỏ chuyện sau này Chu Chí Quốc bị què.
Nếu không thì nào đến lượt gái già không gả ra ngoài được như Tần Lâm.
Tần Lâm phủi tay, cùng Chu Chí Quốc rời đi.
Sau khi rời đi, tâm trạng Tần Lâm chán nản, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn thần thái.
[Kiểm tra được ký chủ đánh vật hy sinh 2 cái tát, thu được 20 điểm tích lũy! ]
Trong lòng Tần Lâm lập tức vui vẻ, như vậy cũng được à?
Cô suýt chút nữa không duy trì được sự chán nản trên mặt, cố nén khóe miệng giương lên.
Chu Chí Quốc vươn tay chủ động kéo tay cô, giống như để an ủi cô.
Tần Lâm hỏi: “Anh có cảm thấy em đắc tội với người khác không?”
Người có thân phận như nhà họ Chu đắc tội người trong thôn, hậu quả