Mấy đứa cháu trai, cháu gái nhà họ Kiều đều cầm một xu trong tay, có chút bối rối nhìn Tần Lâm.
“Đứa nhỏ ngoan phải nói cám ơn đó.
” Tần Lâm khom lưng cười híp mắt nói.
“Cám ơn.
” Kiều Đồng Đồng cảm thấy đối phương nói đúng, cô bé là đứa nhỏ ngoan.
Tần Lâm xoa đầu cô bé: “Ngoan quá.
”
Kiều Họa Họa hít hít mũi, hình như chị gái rất hung dữ này hôm nay rất dịu dàng.
“Cám ơn.
” Cô bé nhỏ giọng nói một câu, sau đó mong chờ nhìn Tần Lâm.
Vẻ mặt Tần Lâm có chút cứng đờ, cô đã có chút hối hận sau khi xoa đầu đứa nhỏ đầu tiên.
Bởi vì mái tóc của mấy đứa nhỏ này đều vô cùng bóng dầu, không thể nhìn ra đã bao nhiêu ngày chưa gội đầu, cô thật sự khó có thể làm được.
Nhưng, đối mặt với ánh mắt ngây thơ chờ mong của cô bé, cô vẫn đặt tay lên đầu cô bé, khóe mắt cong cong, “Em cũng ngoan lắm.
”
Khi còn bé tính cách Tần Lâm cũng không được người khác yêu thích, cô có tính cách hướng nội, nhạy cảm, thu mình và tự ti.
Lúc ở cô nhi viện, cô thường không được người khác yêu thích, là người bị bỏ qua.
Cùng là quét dọn vệ sinh, những đứa nhỏ khác làm thì sẽ được khen ngợi.
Cô dọn dẹp sạch sẽ hơn, nhưng cô không được khen ngợi.
Khi đó, cô đặc biệt hâm mộ đứa nhỏ được mẹ viện trưởng thích, cũng đặc biệt hâm mộ đứa nhỏ được mẹ viện trưởng khen ngợi.
Nhưng sau đó cô phát hiện, cho dù cô làm như thế nào thì mẹ viện trưởng cũng sẽ không để mắt đến cô.
Chuyện đã qua nhiều năm, Tần Lâm cho rằng mình đã sớm không quan tâm tới nữa.
Nhưng thực tế mỗi lần có chuyện tương tự xảy ra thì Tần Lâm đều bị ảnh hưởng.
Giống như bây giờ, cô đối xử bình đẳng, xoa đầu mỗi đứa nhỏ một lần.
Kiều Đình Đình thu hồi ánh mắt từ trên người Chu Chí Quốc.
Lúc này cô ta mới phát hiện, mấy đứa cháu trai, cháu gái của cô ta lại làm phản.
Cô nhìn đến mức