Tần Lâm thấy bà ta run lên như mắc chứng Parkinson thì nhếch đuôi lông mày, tỏ vẻ trào phúng, khinh thường nói: “Xem ra dì là kẻ không cha không mẹ rồi, nếu không làm sao dì có thể làm ra mấy chuyện ngược đãi cha mẹ chồng như thế? Trước khi xuất giá, mẹ tôi dạy tôi ‘trên làm dưới theo’, dì đã đối xử với cha mẹ chồng mình thế nào thì sau này tôi sẽ đối xử với dì và cha chồng như thế.
”
Lý Cầm cảm thấy một ngụm máu lạnh đã dâng lên đến cổ họng mình, mùi tanh nồng cũng tràn ra ngoài rồi.
Làm sao con nhỏ hèn hạ này lại nhắc đến hai ông bà già kia chứ?
Còn nói trên làm dưới theo?
Cô ta xứng sao?
Cha Chu bị Tần Lâm nói mà chết đứng, ông ta lập tức nghĩ đến cha mẹ mình ở phía nhà sau thì mặt mày đã trắng bệch, cứng ngắc.
Chu Hồng Kỳ vội vàng nói: “Chị dâu, cha mẹ tôi rất hiếu thảo với ông bà, chị đừng hiểu lầm.
”
Tần Lâm căn bản chưa từng đến căn phòng ở sân sau, chị ta hoàn toàn không thể biết được tình hình của ông bà.
Giọng nói của Tần Lâm mang đầy ý mỉa mai: “Trưa hôm nay, chắc mấy người còn chưa đưa cơm trưa cho ông bà đúng không?”
Nếu không thì cũng không đến mức chưa biết cô đã đến phòng của ông bà.
Ánh mắt Chu Hồng Tinh lóe lên, cô ta chột dạ.
Hôm nay đúng là đến lượt cô ta đưa cơm nhưng cô ta đã quên mất.
Ai bảo phòng của ông bà thối như thế? Nếu cô ta đưa cơm đến đó, đến khi quay ra cô ta sẽ không ăn nổi cơm mất.
“Ai nói? Hồng Tinh…” Lý Cầm nhìn thấy dáng vẻ chột dạ của con gái mình thì suýt nữa đã phun ra một ngụm máu.
Chu Hồng Kỳ thấy tình hình không ổn nên vội vàng chuyển sang chuyện khác: “Chị dâu, anh tôi rất lo lắng cho chị, giữa trưa không thấy chị về nên đã ra ngoài tìm chị rồi.
”
Tần Lâm hơi nhíu mày.
Chu Chí Quốc ra ngoài