Thấy thái độ của Lục Vinh, Thẩm Quân rốt cục cũng thay đổi sắc mặt: "Ngươi hoàn toàn không có thành ý! Ngươi có muốn nghe hay không a?".
"Ngươi muốn nói thì cứ nói, không muốn nói thì quên đi, ta trực tiếp đến trại giam hỏi Triệu Như là được, còn có thể biết rõ ràng hơn." Lục Vinh cười cười đứng lên.
Thẩm Quân tiến lên lôi kéo tay áo của Lục Vinh: "Hai trăm vạn, ít hơn nữa thì chúng ta sẽ không nói, Lục Vinh, hai trăm vạn đối với ngươi cũng không tính là gì đi, bây giờ tinh xe mà ngươi lái cũng tốn hết mấy trăm vạn rồi.".
Lục Vinh đẩy tay Thẩm Quân ra: "Ta đã nói, một phân tiền ta cũng không đưa." Đúng là hắn có tiền, nhưng không có nghĩa là hắn nguyện ý đưa tiền cho loại cặn bã như Thẩm Quân a!.
"Lục Vinh, sao ngươi có thể quá đáng như vậy?". Thẩm Quân khẩn trương nói.
Lục Vinh cười cười: "Bây giờ ta có tiền, nhưng cũng sẽ không đem tiền cho các ngươi, đây là vấn đề nguyên tắc.".
Thẩm Quân nhìn bóng lưng Lục Vinh, đè nén tức giận trong lòng: "Tên này nói vậy là có ý gì chứ!".
..................
Trương Hòa thấy Lục Vinh đi ra, liền hỏi: "Lão bản, cái gì cũng không hỏi được, như vậy có tốt không?".
"Lão này thật là dám mở miệng, vừa nói ra liền đòi năm ngàn vạn, hắn nghĩ ta là cây rụng tiền à! Đến đồn cảnh sát hỏi Triệu Như một chút đi." Triệu Như bị giam nhiều ngày như vậy, tính tình cũng phải thu liễm đi không ít, nếu có thể moi được tin từ miệng Triệu Như, cần gì phải nhờ đến Thẩm Quân nữa.
Trương Hòa gật đầu: "Vậy chuyện này ta sẽ lo liệu.".
Thẩm Quân đến thì hứng thú bừng bừng, nhưng đi trong hồn bay phách lạc.
"Không ngờ Lục Vinh lại là một tên máu lạnh a! Ngày xưa nhìn hắn tính tình nhu nhược, sao giờ lại trở nên quyết đoán như vậy!" Thẩm Quân suy tư.
Thẩm Hương Vân bực mình: "Tên này còn keo kiệt hơn cả Quý Hải Anh nữa.".
Thẩm Quân bất an: "Có lẽ lúc nãy chúng ta nên nói cho hắn biết luôn.".
Thẩm Hương Vân phản đối: "Cái tên đó một phân tiền cũng không đưa, đâu thể để hắn được tiện nghi như vậy a!".
"Mẫu thân ngươi hôm nay được thả ra rồi, chúng ta đến đón nàng đi." Thẩm Quân ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng có dự cảm không tốt: "Cũng không biết Lục Vinh có nói nghiêm túc hay không, nếu như hắn thật sự yêu cầu cảnh sát giam giữ thêm vài ngày, vậy...".
Mấy ngày trước Thẩm Quân đã đến thăm Triệu Như, Triệu Như gầy đến hốc hác, tinh thần cũng có chút hoảng hốt, nàng khóc lóc cầu hắn mau chóng đưa nàng ra ngoài.
Thẩm Hương Vân cắn răng, chần chờ nói: "Lục Vinh chỉ là nói giỡn thôi.".
Thẩm Quân: "Thật chỉ là nói giỡn hay sao? Thái độ của Lục Vinh trông rất quyết liệt a".
..................
Thẩm Hiên nhìn Trương Hòa: "Mẫu thân của ta là bà con xa của Thẩm Quân?".
Trương Hòa gật đầu: "Đúng vậy, mẹ ruột của ngươi tên là Thẩm Ngọc, ta đã điều tra dựa theo cái tên này, Thẩm Ngọc năm đó vào học tại Vương thành cấp S, lúc nàng trở về, hình như là bị tập kích, thương thế rất nghiêm trọng, hơn mười năm trước đã qua đời. Ta đã cố gắng đào sâu hơn, nhưng có rất ít thứ có thể tra được, giống như có người cố ý xoá thông tin về nàng.".
Thẩm Hiên nhíu nhíu mày: "Còn phụ thân ta thì sao?.".
Trương Hòa lắc đầu: "Không rõ, nhưng rất có thể là phụ thân ngươi đã từ bỏ nàng, theo tư liệu ta tra được, năm đó chỉ có một mình mẫu thân ngươi ôm con trở về.". Dựa theo cách nói của Triệu Như, Thẩm Ngọc là tiểu tam của gia đình người khác, bị chính thất phu nhân đuổi ra ngoài.
Thẩm Hiên hít sâu một hơi: "Cũng chỉ có thể là lí do này.".
Trương Hòa nhìn Thẩm Hiên: "Hiên thiếu cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, e rằng cha mẹ ngươi không có sự lựa chọn nào khác mới quyết định như vậy.".
Thẩm Hiên cười cười: "Cũng có khả năng này.".
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Ngươi nghĩ chuyện gì đấy?".
Thẩm Hiên lắc đầu: "Không có gì, tất cả đều đã qua rồi.".
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên: "Đẳng cấp gien của ngươi vô cùng cao, chứng tỏ cha ngươi chưa chắc là người bình thường, hay là vẫn nên...".
Thẩm Hiên lắc đầu: "Thôi, không cần đâu.". Năm đó mẫu thân thà giao mình cho Thẩm Quân cũng không muốn uỷ thác cho phụ thân chăm sóc, có thể thấy được phụ thân thậm chí còn không đáng tin bằng Thẩm Quân đi.
..................
"Mẫu thân, ngươi nói cho cảnh sát rồi?". Thẩm Hương Vân nhìn Triệu Như, biểu tình khẩn trương.
Triệu Như gật đầu: "Tất nhiên rồi, không thể chọc vào cảnh sát đâu, các ngươi không biết chứ, vào nhà lao rồi thì làm gì có nhân quyền, ngươi có lí lẽ ngươi cũng không có biện pháp lên tiếng, sao các ngươi không chịu tìm cách đưa ta ra khỏi đây nhanh hơn một chút?".
"Ta và phụ thân đã nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng không có cách nào khả thi a!" Thẩm Hương Vân bất đắc dĩ nói.
Triệu Như nhìn Thẩm Hương Vân, có chút khó tin: "Có phải thật không? Hay căn bản là ngươi không chịu tận lực!".
Thẩm Hương Vân: "Mẫu thân, ngươi nghĩ đi đâu đấy? Ta đương nhiên là tận lực rồi.".
Thẩm Quân hút thuốc, mặt buồn rười rượi.
Triệu Như cùng hai người đi về khách sạn, Triệu Như nhìn căn phòng đơn sơ, rầu rĩ nói: "Sao càng ngày ăn ở càng xuống cấp a?".
Thẩm Quân: "Không có tiền a! Tiền đã xài gần hết rồi, Quý Hải Anh cũng không chịu đưa tiền.".
Triệu Như tinh thần sa sút: "Ta ngồi tù nhiều ngày như vậy, Thẩm Hiên và Lục Vinh vẫn chưa chịu lộ diện sao?".
"Có lộ diện, nhưng Lục Vinh cực kì keo kiệt, một phân tiền cũng không chịu đưa, hơn nữa, mẫu thân đã kể cho cảnh sát nghe về thân thế của Thẩm Hiên rồi, nếu không kể biết đâu chúng ta còn có thể đào được thêm ít tiền đấy." Thẩm Hương Vân rầu rĩ.
"Ngươi đùa cái gì thế, nếu ta không chịu nói, họ giam thêm vài ngày nữa thì chết chắc.".
Thẩm Quân hít sâu một hơi, sự tình phát triển đến nước này, Thẩm Quân không khỏi có chút mệt mỏi, khoảng thời gian này, bọn họ chịu sự lạnh nhạt của mọi người, tiền bạc thì cứ như