Mạnh Mẽ Công Thủ

Nhiếp Xuyên Vs Seydou


trước sau



Pha bóng tiếp theo, Seydou dẫn bóng nhằm về phía DK, Nhiếp Xuyên vẫn bám sát theo cậu ta.

Không cần biết Seydou thay đổi nhịp điệu thế nào, dừng lại hay gia tốc, Nhiếp Xuyên vẫn luôn đuổi tới kịp.

"Cái người tên Seydou đó rõ ràng rất lợi hại, chỉ hơi chút là đã cắt đuôi được Ewing và Carlo rồi, sao giờ Allen có thể theo sát cậu ta vậy?" Chuck hoàn toàn không rõ.

Cậu ta biết khả năng dừng lại trong nháy mắt cùng khả năng tăng tốc của Nhiếp Xuyên chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh Seydou.

Nhưng dẫn bóng qua người cùng phòng thủ dù sao cũng không giống nhau.

Phòng thủ là trạng thái bị động, nhưng Chuck có thể cảm giác được trong hiệp đấu này, Nhiếp Xuyên đang từ từ nắm quyền chủ động vào tay mình.

Huấn luyện viên Gordon hất cằm ra hiệu: "Chuck, trò nhìn kỹ bước chân của Allen.

Vô luận cậu ấy tiến lên theo hướng nào, ví dụ như khi bước lướt sang bên phải, trân trái của cậu ấy sẽ bước một bước lót ở phía sau, bước lót này đảm bảo trọng tâm của Allen sẽ không bị Seydou hoàn toàn kéo theo.

Hơn nữa Allen còn có thể hạ trọng tâm xuống rất thấp, lúc dừng động tác, đầu gối và mắt cá chân đều được khống chế tốt, cái này giúp cậu ấy có thể kèm chặt Seydou."
"Hóa ra là như vậy...!Phân tích kỹ thuật của cậu ấy có thể rất rõ ràng chi tiết, nhưng muốn thực sự làm được đến trình độ như cậu ấy lại rất khó...! E là ngay cả Allen cũng không biết, chính cậu ấy cũng là thiên tài đi?" Chuck mỉm cười nói.

"Đúng, Chuck.

Mặc dù tôi chưa bao giờ khen ngợi Allen ngay trước mặt cậu ấy, nhưng mà...!Tôi rất cảm kích vì mọi người đã đưa cậu ấy tới trước mặt tôi, tiếp nhận cậu ấy, đoàn kết cùng nhau.

Mất đi Connor, tôi từng mất ngủ trắng đêm, bởi vì kể cả lúc tôi mời Seydou gia nhập DK, đảm nhiệm vị trí hậu vệ dẫn bóng, tôi cũng chưa từng có cảm giác tự tin là cậu ta có thể dẫn sắt đội bóng tiến vào tám đội mạnh nhất, giống như ngày hôm nay."
Chuck nhìn gò má huấn luyện viên Gordon, càng thêm xác định tầm quan trọng của Nhiếp Xuyên đối với đội bóng của họ.

Mà lúc này, Seydou đang đối mặt với Nhiếp Xuyên thực hiện một cú lừa bóng sau lưng, ngay sau đó muốn vượt qua Nhiếp Xuyên, nhưng cậu không di chuyển theo Seydou, bởi vì cậu biết, vô luận Seydou lừa bóng như thế nào, quả bóng này cuối cùng cũng chỉ có một mục tiêu duy nhất.

Seydou vui mừng, nghĩ là cuối cùng mình cũng cắt đuôi được cái kẹo mè xửng Nhiếp Xuyên, đưa bóng chuyền cho hậu vệ ghi điểm của MN – Morris.

"Toi rồi toi rồi!" Fan của DK kêu lên sợ hãi, có người duỗi dài cổ, có người lại che mắt không đành lòng nhìn thấy Morris lại vào thêm một quả ba điểm.


Nhưng bọn họ không ngờ được là, Nhiếp Xuyên đã sớm chạy về phía Morris, ngay thời điểm khi cậu nhìn thấy Seydou lừa bóng qua sau lưng, cậu đã đoán trước được người sẽ nhận bóng là ai.

Tư thế nhảy lấy đà của Morris khá đẹp mắt, nhưng bóng vừa mới đưa được qua đỉnh đầu, thì chỉ nghe "Bang ——" một tiếng, bóng bị phá từ phía sau.

Morris trợn to hai mắt, anh ta vốn nghĩ người phá được bóng của mình sẽ là Reese hoặc là Carlo, nhưng không ngờ đối phương lại là Nhiếp Xuyên.

Thời khắc này, trên mặt Nhiếp Xuyên không có một chút biểu cảm nào, nhưng Morris có thể sâu sắc cảm nhận được sức mạnh trong nháy mắt đó, lúc anh ta tiếp đất thậm chí còn mất đi thăng bằng, lảo đảo hai bước mới đứng vững lại được.

Mà Nhiếp Xuyên đã dẫn bóng đi, nhanh chóng nhằm về phía giỏ của MN.

"Đi! Đi!"
"Làm tốt lắm! Allen!"
Hiệp đầu tiên, khán giả của đội nhà có cảm giác vô cùng đè nén, mà giờ phút này, khi Nhiếp Xuyên dốc hết tốc lực chạy trên sân, so với nói là bươm bướm phá kén bay lên, thì càng giống như hải âu đang giang cánh, dù cho ngoài khơi biển cuộn sóng gầm, Nhiếp Xuyên cũng không hề chùn bước.

Seydou ra sức đuổi theo, cậu ta không ngờ ngoài tốc độ cực nhanh ra, khả năng bật nhảy của Nhiếp Xuyên cũng đỉnh như vậy.

Mặc dù khi xem video cậu ta cũng từng cám thán khoảng cách từ mũi chân so với mặt đất khi Nhiếp Xuyên nhảy lên, nhưng bình thường cơ hội để Nhiếp Xuyên thi triển kỹ năng này của mình không nhiều, mà khi cảm nhận trực tiếp tại hiện trường, Seydou mới biết nó đáng sợ đến chừng nào.

Nhiếp Xuyên chạy hết tốc lực, Carlo và Reese chạy theo hai bên cậu, Ewing cũng đi tới phía sau, Black Mount đang cùng trung phong của đối phương tranh vị trí dưới giỏ, toàn đội trong nháy mắt đã hòa thành một thể thống nhất.

Nhiếp Xuyên vừa vọt qua vạch ba điểm thì dừng lại, Seydou cho là cậu sẽ chuyền bóng cho Ewing, nhưng Nhiếp Xuyên vừa dừng lại đã lập tức tăng tốc vượt qua Seydou, sau đó nhảy lấy đà ngay dưới rổ, Black Mount đã kèm chặt trung phong của đối phương, không để người này có cơ hội cản phá cậu, nhưng tiền phong hàng ngoài và tiền phong hàng trong của MN đã đuổi tới, một người ở phía sau, một người ở bên trái, kèm chặt Nhiếp Xuyên.

Seydou trợn mắt nhìn, Reese đã xông lên phía trước, cậu ta biết pha này Nhiếp Xuyên không thể ném rổ thành công được, cậu nhất định sẽ chuyền bóng cho Reese! Seydou nhanh chóng tiến lên, theo sát Reese nhảy lên.

Mà lúc này Nhiếp Xuyên chuyển bóng từ tay trái sang tay phát, thời gian cậu dừng ở trên không hoàn toàn vượt qua đối thủ, tránh được sự giáp công của cả hai tiền phong, dùng sức ở đầu ngón tay và cổ tay trái, đẩy bóng vào rổ.

Nhiếp Xuyên rơi xuống đất, hai giây sau, toàn bộ sân bóng vang lên tiếng reo hò điên cuồng.

"Quá đỉnh!"
"Không chỉ phá bóng đỉnh, mà ngay cả tư thế đổi tay trên không vừa rồi cũng quá là tuyệt vời! Ông có thấy sắc mặt huấn luyện viên của MN không?"
"Ha ha! Ông ấy tức muốn xì khói rồi!"
Nhiếp Xuyên thở ra một hơi, liếc mắt nhìn về phía Seydou.

Cậu ta đang siết chặt nắm tay của mình.

Nhiếp Xuyên giơ tay lên, làm ra tư thế nâng súng, nhắm thẳng về phía Seydou.

Seydou trợn mắt nhìn, muốn lọt cả tròng!
Nhưng chuyện làm Seydou càng thấy tức hộc máu hơn vẫn còn ở phía sau.

Nhiếp Xuyên giữ bóng, cùng Seydou giằng co ở vạch ba điểm, Reese thì đứng cách đó không xa.

Tình thế lúc này của Seydou thực sự khó xử, cậu ta biết nếu bóng được chuyền cho Reese, sợ là không ai có thể cản lại đối phương, nhưng mà cho dù bóng ở trong tay Nhiếp Xuyên, cậu ta cũng không đoán được là Nhiếp Xuyên sẽ ghi điểm bằng cách nào!
Nhiếp Xuyên thực hiện một bước thăm dò, nhưng Seydou không bị lừa.

Lúc này Seydou đang chú tâm nhìn chằm chằm Nhiếp Xuyên, khả năng phản ứng nhanh nhạy và bắm bắt tiết tấu của Seydou khiến Nhiếp Xuyên kinh ngạc.

Nhưng cái này cũng không mang lại quá nhiều áp lực cho cậu, trái lại, càng khiến Nhiếp Xuyên quyết tâm phá tan sự trói buộc này.

Sau một bước thăm dò, Nhiếp Xuyên sử dụng động tác lừa bóng chuyển hướng sau lưng, giống hệt với cái Seydou làm lúc trước.

Seydou mặc dù bám theo có chút chật vật, nhưng vẫn theo kịp.

Nhiếp Xuyên không giảm tốc độ, Seydou dám chắc mục tiêu của cậu chính là chạy đến dưới giỏ.

Nhưng trong quá trình dẫn bóng tốc độ cao như vậy, Nhiếp Xuyên lại chuẩn xác đưa bóng về phía sau, chuyền cho Ewing.

Ewing đón bóng, lập tức đối mặt với hàng phòng ngự của hậu vệ ghi điểm Morris.

"Qua anh ta! Ewing!"
Nhiếp Xuyên hô lên.

Ánh mắt Ewing lạnh xuống, phía sau cậu ta là tiền phong hàng ngoài của MN đang cấp tốc chạy đến.


Một khi do dự, cậu ta sẽ bỏ lỡ cơ hội ghi bàn tốt nhất, thậm chí cơ hội chuyền bóng đi cũng mất luôn.

Một khắc đó, bên tai Ewing ngoại trừ tiếng hít thở của chính mình thì không còn lại bất cứ thanh âm nào khác.

Cậu ta vẫn nhớ mình cùng Nhiếp Xuyên luyện tập như thế nào, Nhiếp Xuyên từng bước từng bước hướng dẫn mình dẫn bóng lừa qua người đối thủ ra sao.

Ewing nhồi bóng, áp sát Morris, cắt về phía cánh trái của Morris, nhưng Morris đã phong tỏa hướng di chuyển của Ewing.

Ngay khi tiền phong của đối phương chạy với bên kia của Ewing, cùng Morris tạo thành một vòng phòng thủ kín kẽ, Ewing đột nhiên dừng lại, lùi về phía sau phạm vi bao vây của hai người, tiếp tục cắt về phía bên phải, khi mọi người đều cho là cậu ta muốn vòng qua hai người, Ewing lại nhanh chóng thu trọng tâm về, trong lúc tiền phong hàng ngoài của đói phương còn chưa kịp phản ứng lại, đã vọt qua trước mặt người này, bật lên ném rổ.

Một cú ba điểm!
Nhiếp Xuyên chạy như bay đến, đập tay với Ewing.

"Ewing! Cậu quá đỉnh luôn!"
"Ha ha, tôi cũng không ngờ được là mình có thể thành công!"
Huấn luyện viên Gordon lộ ra nụ cười vui mừng: "Trò biết không, một đội viên tốt, là người không chỉ có thể phát huy đúng thực lực của mình, mà còn có thể tạo nên một bầu không khí, để các đồng đội khác cũng tin tưởng mình có thể thực hiện thành

công chuyện mà trước giờ bản thân chưa từng làm được."
Seydou có thể cảm nhận được rõ ràng sự biến hóa của DK sau khi Nhiếp Xuyên vào sân, cho dù cậu ta có thể ngăn cản không để Nhiếp Xuyên dẫn bóng vượt qua, thì cũng không thể ngăn được xu thế không ngừng đạt điểm của DK.

Kết thúc hiệp một, MN đang dẫn trước.

Mà lúc này đây, họ đã bị đối phương vượt qua.

Trên khán đài không chỉ có sinh viên DK đang ngồi theo dõi trận đấu, mà còn có rất nhiều học sinh sinh viên của các trường khác, thậm chí còn có các thành viên trong đội bóng rổ của họ cũng đến.

"Ặc...!Cái tên Seydou hồi nãy phách lối muốn chết, giờ hết xí quách rồi!"
"Cái người tên Allen thật sự quá khó đối phó, không chỉ có thể chuyền bóng, lại còn có thể ghi điểm nữa chứ!"
"Đó là vì trình độ của cái tên gọi là Seydou kia không đủ, đã thế lại còn vênh vênh váo váo!"
Một trọng nói trầm thấp còn mang theo chút khàn khàn vang lên, mấy sinh viên đang bàn luận sôi nổi quay đầu lại nhìn, thấy một thanh niên có mái tóc ngắn màu nâu hơi loăn xoăn đang đứng ở đó, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống sân bóng đang sục sôi.

Chiều cao của anh ta cũng phải cỡ 1m88, mặc áo khoác thể thao màu đỏ tay áo phối trắng, mà bên dưới ngực áo thể thao của anh ta viết AZU.

"Tôi...!Tôi biết anh —— Anh là hậu vệ dẫn bóng số một trong màu giải năm ngoái – Ceston Lind!"
Ceston lại giống như không nghe thấy gì, đi đến rào chắn sát với sân bóng, nghiêng mặt nhìn sang, ánh mắt đảo qua Nhiếp Xuyên: "Ồ, tốc độ cùng khả năng bộc phát không tệ, nhưng cũng chỉ là Không tệ mà thôi."
Mà vào lúc này, Nhiếp Xuyên đang chăm chú theo dõi Seydou, đề phòng đối phương dẫn bóng vượt qua mình.

Morris đi tới bên cạnh Seydou, lên tiếng nói: "Seydou! Không cần miễn cưỡng! Chuyền bóng đi!"
Seydou nghiến chặt răng, hiện giờ tất cả mọi người đều cho là cậu ta không có khả năng vượt qua Nhiếp Xuyên sao?
Tầm mắt Nhiếp Xuyên liếc qua chỗ ngồi của huấn luyện viên, đối phương vươn ngón tay, áng chừng chỗ cổ họng mình, Nhiếp Xuyên hiểu rõ ý của ông.

Huấn luyện viên muốn Nhiếp Xuyên hoàn toàn đập tan sự tự tin của Seydou.

Nhưng muốn vậy phải làm như thế nào?
Giống như Owen Whishaw, lên rổ rồi để bóng đập trúng Seydou à? Nhiếp Xuyên biết chuyện như vậy căn bản không thích hợp với bản thân chút nào.

Nếu đã có liên quan đến lòng tự tin của Seydou, vậy tất cả những chuyện Seydou cho là cậu ta có thể làm được hoàn mỹ, cậu chỉ cần làm càng tốt hơn đối phương là được!
Ngay trong một chớp mắt đó, Seydou thực hiện động tác biến hướng, ngay sau đó là dao động vai biên độ lớn, cậu ta thiếu một chút nữa là đã có thể vượt qua Nhiếp Xuyên, nhưng Nhiếp Xuyên đã tức tốc dừng động tác, sau đó tăng tốc chạy về phía ngược lại, không chỉ có vậy, cậu hạ thấp trọng tâm xuống, trong nháy mắt khi Seydou đang thực hiện động tác chuyển hướng một bên thì đẩy bóng đi.

Này so với pha cướp bóng trong tay Carlo mà Seydou làm trong hiệp một còn đặc sắc hơn nhiều.

Hô hấp của Seydou như ngừng lại, mà Nhiếp Xuyên đương nhiên là dẫn bóng vượt qua cậu ta, đối mặt với Morris.

Nhiếp Xuyên xoay người sang trái một khoảng nhỏ, sau đó lập tức quay lật sang phải biên độ lớn hơn, Morris suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, nhưng Nhiếp Xuyên lại thoải mái kéo trọng tâm của mình trở về.

Thấy Nhiếp Xuyên chuẩn bị tư thế muốn ném rổ, Seydou vội vàng nhảy lên chặn lại.

Ceston - Hậu vệ dẫn bóng của AZU đang đứng ở ở chỗ cao nhất lạnh lùng mở miệng: "Nhảy sớm."
Quả nhiên, Nhiếp Xuyên thu bóng lại, lách sang bên phải của Seydou, lần thứ hai nhảy lấy đà, quả bóng vững vàng đi vào rổ.

Lúc Seydou rơi xuống đất thì chửi lớn một tiếng: "Mẹ!"
Nhiếp Xuyên cũng không đắm chìm trong cú ném thành công của mình, hờ hững quay người trở về phòng thủ.

Lúc này, huấn luyện viên của MN xin tạm dừng trận đấu.

Nhiếp Xuyên có thể tưởng tượng ra, Seydou sẽ phải đối mặt với sự oanh tạc điên cuồng của huấn luyện viên như thế nào.


Trở lại chỗ ngồi, Nhiếp Xuyên vặn bình nước của mình ra, uống từng ngụm từng ngụm lớn.

Reese đang ngồi bên cạnh cậu bỗng nhiên đứng dậy, quỳ một chân xuống trước mặt cậu.

"Làm sao vậy?" Nhiếp Xuyên giật bắn cả mình, thiếu điều phun luôn ngụm nước trong miệng ra.

Mà khán giả trên sân cũng dồn dập nhìn sang.

Reese cúi người xuống, giúp Nhiếp Xuyên buộc chắc lại giây giày bên chân trái, sau đó thản nhiên đứng dậy tiếp tục uống nước.

Các đồng đội khác đều nhìn sang, cười cười chọc ghẹo: "Allen! Quả nhiên là bạn cùng phòng có khác, đãi ngộ khác hẳn nha!"
Trên khán đài cũng có không ít bạn học nữ cầm di động, oán giận vừa nãy không kịp chụp lại.

Nhiếp Xuyên có thể tưởng tượng ra, tối hôm nay lại có những cái tiểu thuyết biến thái nào xuất hiện...!
Lúc này, Reese đột nhiên ghé vào Nhiếp Xuyên: "Em thấy cái người mặc áo khoác màu đỏ ở trên tầng ghế cao nhất kia không?"
"Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên: "Thấy rồi."
"Người đó chính là Ceston Lind.

Connor ở trước mặt anh ta cũng phải thua chị kém em, mà kể cả là tôi, cũng không dám chắc mình có thể tuyệt đối ngăn được anh ta.

Trong giải đấu năm ngoái, cũng là AZU của Ceston loại DK."
Tim Nhiếp Xuyên thắt lại.

Cái tên Ceston Lind này đương nhiên cậu từng nghe qua! Hơn nữa cậu cũng đã xem video thi đấu của đối phương.

Tốc độ cắt bóng của người này vô cùng đáng sợ, động tác giả thuần thục như bản năng.

Nhiếp Xuyên cùng từng tưởng tượng trong lòng, nếu có một ngày cậu đối mặt với Ceston Lind ở trên sân bóng, cậu sẽ làm như thế nào, nhưng sau đó tự như vô số lần, cậu không phải là đối thủ của Ceston.

Nhưng ngay cả như vậy, Ceston vẫn tự mình tới xem trận đấu của DK.

"Anh ta tới xem anh hả?" Nhiếp Xuyên nhỏ giọng hỏi.

"Không, cậu ta tới để xem em." Reese trả lời.

Đầu ngón tay của Nhiếp Xuyên khẽ run lên.

Lúc này, huấn luyện viên Gordon cũng lên tiếng: "Allen, lấy phụ trọng trên mắt cá chân trò xuống đi.

Tuy nó không bằng một nửa so với lúc luyện tập bình thường, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng đến phát huy của trò."
"Huấn luyện viên?" Nhiếp Xuyên không chắc chắn lắm.

Vốn sao khi bước vào mùa giải, Nhiếp Xuyên sẽ không đeo phụ trọng khi thi đấu nữa.

Nhưng biểu hiện của cậu càng lúc càng gây chú ý, cho nên huấn luyện viên Gordon mới nói cậu lúc thi đấu cũng phải đeo phụ trọng bằng một phần ba lúc thường.

Hiện tại sao thầy ấy lại đột nhiên bảo cậu lấy hết xuống?
"Tôi không muốn người của AZU xem nhẹ chúng ta.

Nếu sớm muộn gì cũng chạm mặt trong March Madness, thì cũng không cần giữ lại thực lực làm gì." Huấn luyện viên Gordon đáp lời.

Nhiếp Xuyên hoàn toàn không ngờ lại, huấn luyện viên Gordon vậy mà sẽ quan tâm đến cái nhìn của Ceston Lind!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện