Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Trong vòng chưa đầy ba tuần, Trần Hải tiều tụy như thành người khác, lớp lụa đen trên đầu biến thành cỏ khô xám trắng, râu ria xồm xoàm, hai mắt đầy tơ máu, không biết chưa từng yên giấc bao lâu.
Ông ta chẳng ngạc nhiên tí gì trước lệnh triệu tập của cảnh sát.
Hoặc là nói hiện tại ông ta thờ ơ với rất nhiều chuyện, trong đầu chỉ có một suy nghĩ mãnh liệt: Trả thù cho con trai mình!
Trương Dương bắt đầu thẩm vấn: “Căn cứ lời khai của Viên Đại Bằng, ông ra giá 500,000 thuê anh ta giết Tiêu Khản, có chuyện này không?”
Trần Hải ngồi trên ghế, không nói một lời.
Trương Dương phải lặp lại câu hỏi một lần nữa.
“Rốt cuộc có chuyện này hay không!”
Trần Hải phờ phạc gật đầu.
“Có...!“
Giây tiếp theo.
Bất thình lình hai mắt ông ta sáng rực, kích động hỏi ngược lại Trương Dương: “Tiêu Khản chết chưa? Cô ta chết chưa?”
“Trần Hải!”
Trương Dương nâng cao giọng điệu, cố gắng khiến ông ta sửa lại thái độ và nhận rõ hiện thực.
Nhưng tình huống hiện tại của Trần Hải hoàn toàn không nằm ở vấn đề thái độ.
Mà là vấn đề về tâm thần.
“Cô ta đã chết đúng không! Cô ta chết rồi! Cô ta chết rồi thì thù của con trai tôi đã được báo!”
Nếu không phải ghế thẩm vấn bao quanh cơ thể ông ta, thiếu điều ông ta đã nhảy cẫng lên tại chỗ, toàn thân dao động đầy cực đoan giữa suy sụp tinh thần và rồ dại.
Trương Dương hết cách khác, đành phải hung dữ vỗ mạnh vào bàn.
“Tiêu Khản chưa chết!”
Bốn chữ như sấm sét kinh hoàng, đánh cho toàn thân Trần Hải run rẩy.
“Cô, cô ta chưa chết”
Nể tình ông ta mất con chịu kích thích quá lớn, Trương Dương nhẫn nại giải thích: “Tiêu Khản chưa chết, hơn nữa tôi đã nói với ông cô ấy không phải hung thủ, cô ấy có chứng cứ ngoại phạm!”
(P1)
“Chứng cứ ngoại phạm gì kia chứ! Đó là giao dịch!” Trần Hải lại kích động, “Dám chắc nó có giao dịch với Triệu Hà Viễn, Triệu Hà Viễn mới thay nó làm chứng giả! Tất cả đều là giả! Đều là lừa đảo!”
Trương Dương hỏi ngược lại: “Không phải là Thành Phố Đồ Cổ Bảo Trân có hợp tác phát triển à?”
Nếu có giao dịch, đó phải là giao dịch giữa ông ta và Triệu Hà Viễn.
“Chính là tour triển lãm!” Trần Hải hô to.
Trương Dương ngẩng đầu, nhìn thoáng qua ô kính một chiều với tinh thần phấn chấn, từng bước dẫn dắt: “Tour triển lãm có quan hệ gì với Tiêu Khản?”
“Tất nhiên là có! Không thấy Rừng Đắc Nhãn, Triệu Hà Viễn cần nó tìm lại bức tranh!” Lời nói của Trần Hải vừa có chút logic đã lại lập tức nói lộn xộn không ra đầu đuôi, “Hắn muốn tranh, hắn muốn tranh, nói xong cho tôi, nói xong cho tôi…”
Trương Dương truy vấn: “Hắn là ai? Cho ông cái gì?”
Trần Hải một lần nữa rơi vào thế giới tinh thần của riêng mình, lải nhải lặp đi lặp lại.
Trương Dương và nhân viên ghi chép liếc nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải.
Điện thoại di động trên bàn rung đôi lần, anh ta cầm lên xem.
Là một tin nhắn do Lâm Tầm Bạch gửi tới.
- Ngô Đỉnh.
Trương Dương suy nghĩ một chút, ho nhẹ hỏi: “Đêm Trần Khác bị sát hại, có một đám đạo mộ chui vào viện bảo tàng trộm tranh.
Muốn nói có hiềm nghi giết người, hiềm nghi của bọn họ còn cao hơn Tiêu Khản…”
Chưa đợi anh ta nói xong, Trần Hải phản bác ngay: “Không thể nào!”
“Sao lại không thể.
Tên trộm mộ đi vào phòng trưng bày, và ăn cắp bức tranh...”
Trần Hải càng lúc càng cuồng loạn, còng tay kim loại va chạm vào ghế kim loại, tiếng loảng xoảng xen lẫn tiếng gào thét của ông ta, phòng thẩm vấn lập tức sôi trào.
“Tôi nói không có khả năng chính là không có khả năng!”
“Không phải Ngô Đỉnh! Không phải y!”
Trương Dương chịu đựng tiếng ồn ào, bắt lấy chỗ đột phá: “Ông có biết anh ta? Sao ông biết anh ta tên Ngô Đỉnh?”
Trần Hải tiếp tục mất kiểm soát.
(P2)
“Ngô Đỉnh là người tôi thuê! Làm sao y có thể làm tổn thương con trai tôi?”
“Là Tiêu Khản! Tôi đã thấy nó cầm dao ở Lâu Lan, phải, nó còn có súng, nó sẽ giết người!”
“Chắc chắn là nó, chắc chắn… Tôi muốn nó chết, tôi sẽ chặt nó thành tám khúc!”
Trương Dương sửng sốt.
Hai người bên ngoài bức tường sửng sốt.
“Ngô Đỉnh do Trần Hải thuê thật...” Tiêu Khản lẩm bẩm.
Chẳng lẽ là Ngô Đỉnh xuống tay thay Trần Hải, hoặc là tay sai của y vô tình giết nhầm Trần Khác, cho nên bọn chúng có chết cũng không nhận?
Trừ cái đó ra, cô không thể nghĩ được lý do nào khác.
“Không có gì lạ khi ông ta thuê Ngô Đỉnh.” Lâm Tầm Bạch cất lời, “Ông ta không biết bích họa là giả, tám phần là trộm tranh rồi giao cho gia đình Warner.”
Nhìn từ góc độ này, quả thực động cơ của Trần Hải còn lớn hơn.
Suy cho cùng cũng chính vì điều này mà Trần Khác đã có bất đồng với ông ta.
Thây kệ muốn mượn tour triển lãm thay xà đổi cột, hay là muốn chiếm “Rừng Đắc Nhãn” làm của riêng, Trần Hải đều có lòng và có sức.
Vấn đề còn lại là...
“Trần Hải là Xuân Sinh?”
Lâm Tầm Bạch nhìn chằm chằm cửa kính vài lần, muốn bắt được dấu vết ngày xưa trên người ông ta.
Chẳng lẽ trước đây ông ta thật sự là một hướng dẫn viên, do vận may run rủi mà ăn nhịp với người thuê, thế là cái ông Ethan Warner đó đã gã con mình cho ông ta?
Nghĩ tới đây, Lâm Tầm Bạch không dằn lòng được liếc sang Tiêu Khản.
Người này lại nói bất thình lình: “Năm nay Trần Khác 32tuổi, không khớp với tuổi của Trần Hải.”
“Vậy...
Anh liều chết hỏi một câu: “Bà chủ Tiêu, có phải cô đã suy nghĩ nhiều rồi?”
Có lẽ vụ trộm 25 năm trước đã kết thúc từ lâu, tai nạn 15 năm trước không còn ai sống sót, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại.
Hễ có người sẽ có thị phi, hễ có người sẽ có tham lam.
Từ xưa đến nay, và đó chẳng có gì lạ.
Hiển nhiên lời anh nói có lý, về phần có phải cô đã suy nghĩ quá nhiều hay chăng, còn phải tiếp tục nghe thẩm vấn.
(P3)
Trong phòng, nhân viên nhanh chóng gõ bàn phím, Trương Dương hỏi: “Trần Hải, ông có thừa nhận mình thuê Ngô Đỉnh đến Bảo tàng Nghệ thuật Con Đường Tơ để trộm tranh, và thuê Viên Đại Bằng đi giết Tiêu Khản không?”
“Bọn chúng đều là đồ bỏ!”
“Ông trả lời câu hỏi của tôi trước đã.”
Trần Hải vẫn hỏi một đằng nói một nẽo như cũ: “Ngô Đỉnh không cho tôi bức bích họa! Viên Đại Bằng không giết chết Tiêu Khản! Chỉ có tôi, chỉ có tôi đã mất con trai!”
Trương Dương quyết định đổi góc độ để bắt đầu.
“Ông đã khẳng định Tiêu Khản là hung thủ đến thế, vậy lý do là gì?”
Trần Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Là con trai tôi ngốc nghếch, cho con nhỏ đó xem đồ quý trong tay.
Nó là đứa môi giới đồ cổ, nhìn thấy thứ tốt còn không đỏ mắt chắc? Còn không gợi lên tâm địa giết người chắc?”
“Đồ quý