Nhìn thấy ái nhân bế quan đã hơn một năm rốt cuộc cũng xuất quan, Kiều Thụy mừng rỡ như điên.
“Cuối cùng huynh cũng xuất quan rồi!” Nhìn ái nhân đứng trước mặt mình, Kiều Thụy từ trên xuống dưới mà đánh giá một phen, đáy mắt tràn đầy đều là lo lắng và đau lòng.
Nghĩ thầm: Thiên Kỳ và Chung sư tỷ trận si, còn có Kim Lạc gia hỏa ăn Tích Cốc đan kia, ba người cùng nhau bế quan đã hơn một năm, xác định vững chắc là vẫn chưa ăn gì.
“Nhớ ta?” Liễu Thiên Kỳ nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt ái nhân.
“Ưm, ta hầm cá cho huynh ăn đi, nhất định huynh đã rất lâu không ăn cơm rồi.” Nói rồi, Kiều Thụy lấy ra một bộ đồ dùng nhà bếp, chân tay vụng về mà chuẩn bị lên.
Liễu Thiên Kỳ đi qua, nhẹ nhàng ôm cuốn ái nhân vào trong lồng ngực, hôn hôn lên lỗ tai ái nhân.
“Loại việc nặng này, ta tới làm là được.” Dán bên tai ái nhân, giọng Liễu Thiên Kỳ thật dịu thật nhẹ, mềm mại như một cọng lông vũ, nhẹ nhàng mơn trớn tóc mai ái nhân.
“Huynh… huynh không mệt sao?” Kiều Thụy nghiêng đầu nhìn ái nhân phía sau, sắc mặt ửng đỏ.
“Không mệt.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ cầm lấy cá còn chưa xử lý sạch sẽ trong tay Kiều Thụy, lại ở hôn trộm một cái lên má y.
“Vậy….
vậy huynh tới làm đi!” Kiều Thụy xoay người, đỏ mặt, trốn thoát khỏi lồng ngực ái nhân.
Nhìn y e thẹn đứng một bên, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Chuyện nấu cơm với Liễu Thiên Kỳ mà nói thật không có gì khó khăn, một nén nhang công phu, một nồi canh cá phiêu hương bốn phía đã hầm xong.
Phu phu hai người ngồi cùng nhau, mỗi người nâng một cái chén, vui vẻ mà ăn lên.
“Thiên Kỳ, huynh và Chung sư tỷ còn có Kim đạo hữu, ba người bế quan lâu như vậy, trận pháp kia nghiên cứu thế nào rồi?” Nhìn chằm chằm ái nhân, Kiều Thụy quan tâm mà dò hỏi ra tiếng.
“Ừ, đã thành.
Chờ trận kỳ làm tốt, tới Cẩm Châu rồi ta lại điều chế một ít dịch phù văn cấp bốn chuẩn bị linh phù.
Thiên Phù Tụ Độc Càn Khôn Trận này chúng ta sẽ có thể tự mình bố trí ra được.”
“Thiên Phù Tụ Độc Càn Khôn Trận! Nghe tên rất lợi hại nga!” Kiều Thụy chớp chớp mắt, cảm thấy cái tên này thực khí phách.
“Ừm, nếu vận dụng tốt, uy lực có thể đạt tới hiệu quả trận pháp cấp năm.
Dùng cái đại trận này đối phó tu sĩ Nguyên Anh cũng là không nói chơi.” Đây là chỗ huyền diệu của trận pháp, vượt cấp khiêu chiến hoàn toàn không phải vấn đề.
“Nguyên Anh? Lợi hại như vậy!” Kiều Thụy khiếp sợ mà trừng lớn hai mắt, có chút không thể tin tưởng.
“Đương nhiên, trận pháp này chính là ta cùng với Kim đạo hữu, Chung sư tỷ, ba người đã mất hơn một năm thời gian nghiên cứu ra tới, tự nhiên là uy lực vô cùng.
Nhưng hiện tại chỉ còn thiếu linh phù.
Còn có nuôi sống hạt giống này.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ từ nhẫn lấy ra hạt giống hoa Song Sinh kia ra.
“Ý, đây là hạt giống gì? Có hai màu sắc luôn, lạ ghê.” Nhìn chằm chằm hạt giống trong tay ái nhân, Kiều Thụy tò mò hỏi.
“Đây là hạt giống hoa Song Sinh, là Kim đạo hữu tặng cho ta.
Hạt giống này chỉ cần đặt trong túi linh khí ba tháng là có thể nở hoa, nở hoa là sẽ nở ra hai đóa hoa một đỏ một xanh, hai đóa hoa tương sinh tương khắc, là giải dược của nhau.
Lấy hoa Song Sinh làm thuốc dẫn, phối hợp vài loại linh hoa khác thì có thể phối trí ra mười tám loại độc dược bất đồng.
Có thể dùng để bày trận, cũng có thể làm thành khói độc và nọc độc dùng để phòng thân.”
“Oa, lợi hại như vậy sao!” Không nghĩ tới một hạt giống nho nhỏ tác dụng thế mà sẽ lớn như vậy.
“Đúng vậy, hoa Song Sinh này là hoa độc rất ít thấy cũng rất trân quý.
Bản thân Kim đạo hữu cũng bất quá chỉ có sáu hạt giống mà thôi.” Nếu không phải bởi vì ba người hợp tác ra Thiên phù tụ độc đại trận, chỉ sợ Kim Lạc sẽ không hào phóng đưa hạt giống cho hắn và Chung Linh đâu.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
“Có sang chỗ Lục hoàng tửhỏi thăm một chút chúng ta khi nào đến Cẩm Châu không?” Đây là vấn đề Liễu Thiên Kỳ quan tâm nhất.
“Không sai biệt lắm còn có ba tháng, Lục hoàng tử nói ba tháng nữa là có thể đến Cẩm Châu.”
“Ừ, rốt cuộc cũng tới rồi.”
“Đúng vậy, 5 năm.
Chúng ta rốt cuộc cũng tới Cẩm Châu, cuối cùng có thể đi tìm phụ thân và An thúc!” Nghĩ đến rất nhanh liền có thể tìm được phụ thân và An thúc một nhà đoàn tụ, Kiều Thụy vui sướng không thôi.
“Hy vọng phụ thân và An thúc đều có thể bình bình an an.” Nghĩ đến phụ thân đến nay sinh tử chưa biết, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhíu mày.
Hy vọng An thúc có thể bảo vệ tốt phụ thân.
Hy vọng ta và Tiểu Thụy có thể sớm một chút tìm được bọn họ.
Nhìn thấy Kim Lạc xuất quan trở về, Mộng Kinh cũng thập phần cao hứng.
“Xuất quan rồi sao? Nghiên cứu thế nào?” Mộng Kinh ra đón, nhẹ giọng dò hỏi.
“Ừ, Chung Linh không hổ là thiên tài trận pháp, Liễu Thiên Kỳ cũng không hổ là thiên tài phù văn, cùng hai người kia hợp tác thật là một chuyện làm người vui sướng.
Độc trận của chúng ta đã nghiên cứu thành công!”
“Ồ? Vậy thật tốt quá! Sau này ngươi có độc trận sẽ lợi hại hơn!” Biết được tin vui, Mộng Kinh vui mừng không thôi.
“Đúng vậy, có độc trận, thực lực của ta sẽ càng cường đại hơn.
Về sau, ta sẽ bảo hộ ngươi càng tốt, sẽ không làm bất luận kẻ nào xúc phạm tới ngươi!” Kim Lạc trực tiếp bế người lên tới, đi tới mép giường.
“Bế quan lâu như vậy, không mệt sao?” Mộng Kinh ngồi trên giường, nhìn nam nhân của mình, nhẹ nhàng sờ sờ mặt đối phương.
“Nhớ ngươi!” Kim Lạc nâng người đè lên người dưới thân, động thủ cởi ra quần áo đối phương.
“Lạc!” Mộng Kinh nhẹ gọi một tiếng, mở hai tay ôm chặt bả vai đối phương.
“Yên tâm, ta sẽ không muốn quá nhiều.
Chỉ năm ngày nữa thuyền sắp cập bờ, ta sẽ cho ngươi thời gian, để ngươi cùng người nhà đoàn tụ với nhau.” Hôn nhẹ lên khóe môi Mộng Kinh, Kim Lạc nhẹ giọng nói.
Nghe vậy, Mộng Kinh ngẩn người, ngay sau đó đỏ hốc mắt.
Nam nhân luôn cẩn thận suy nghĩ vì mình như vậy.
“Có hối hận đáp ứng cùng ta bên nhau không?” Nhẹ nhàng hôn hốc mắt phiếm hồng của ái nhân, Kim Lạc nhẹ hỏi.
“Không có, không có gì hối hận, mặc kệ người nhà đối với ta có bao nhiêu tốt, cũng mặc kệ ta có bao nhiêu luyến tiếc bọn họ, ta sớm muộn gì vẫn là phải gả cho người.
Có thể gặp được một người yêu thương ta như vậy, vì sao ta lại hối hận?”
“Tiểu Kinh, ta vĩnh viễn cũng sẽ không khiến ngươi hối hận đã lựa chọn ta.” Giọng nói lạc đi, nam nhân trực tiếp hôn lên đôi môi mê người kia.
“Ưm ưm ưm……”
Đúng vậy, ta sẽ không hối hận, Lạc, ta yêu ngươi!
Ba tháng sau....
Tuy rằng thật sự không muốn chia lìa, nhưng Thiên Độ Thuyền cập bờ, chẳng nhữngmang ý nghĩa tất cả mọi người đã đến Cẩm Châu, cũng đồng thời ý nghĩa mọi người sắp đường ai nấy đi.
Kim Lạc mang theo Mộng Kinh cùng nhau rời đi, còn muốn đi đâu thì không ai biết.
Có thể là đi lãnh địa Kim Dực Xà tộc, cũng có thể là mang theo Tiểu Kinh đi địa phương nào khác.
Rốt cuộc, Kim Lạc vốn dĩ chính là người Cẩm Châu, đối với Cẩm Châu so với bọn họ càng thêm hiểu biết.
Huynh đệ Âu Dương, Mộng Phỉ, Chung Linh, Chung Tuyết, năm người là muốn đến tuyển chọn đệ tử của đại tông môn đệ nhất Cẩm Châu - Thiên Hải Tông.
Cho nên năm người bọn họ là một đường, xuống Thiên Độ Thuyền liền ngồi trên tàu bay cấp bốn trực tiếp rời đi.
Hai người nam chính và Vương Kha cũng là muốn đi Thiên Hải Tông, xuống Thiên Độ Thuyền, nhìn thấy hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đứng bên bờ biển, nam chính liền chủ động đến gần đây.
“Kiều sư đệ và Liễu sư đệ sao không cùng Lục hoàng tử bọn họ đi vậy?” Nhìn thấy Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ không cùng huynh đệ Âu Dương cùng nhau rời đi, nam chính cảm thấy rất kỳ quái.
Bởi vì, hắn cảm thấy lấy giao tình của hai người này và huynh đệ Âu Dương, ngồi tàu bay của bọn họ cùng nhau đi cũng không phải vấn đề gì lớn.
“Tại sao chúng ta phải đi cùng bọn họ chứ? Chúng ta lại không đi Thiên Hải Tông!” Liếc mắt nhìn đối phương một cái, Kiều Thụy mang vẻ mặt bất đắc dĩ mà nói.
Nghĩ thầm: Lam Vũ Minh này thật đúng là thích xen vào việc người khác! Bọn họ muốn đi hay không có quan hệ gì với gã?
“Sao? Hai vị đạo hữu không đi Thiên Hải Tông sao? Thiên Hải Tông tuyển nhận đệ tử, đó chính là trăm năm mới có một lần.
Nếu bỏ lỡ lúc này đây, vậy phải lại chờ một trăm năm!” Nhìn hai người, nam chính hảo tâm mà nhắc nhở, không hề ngại Kiều Thụy lạnh nhạt và không thích gã.
“Đa tạ Lam sư huynh nhắc nhở, nhưng chúng ta không có hứng thú với Thiên Hải Tông.
Thật ra còn Lam sư huynh, lại không chạy theo, sợ là sẽ trễ thời gian tuyển nhận đệ tử.” Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt gợi lên khóe miệng, vẻ mặt bình đạm mà nói.
Thiên Hải Tông sao? Dù đó là đại tôgn môn đệ nhất Cẩm Châu thì như thế nào? Mặc dù bọn họ không phải vì tìm phụ thân thì loại tông môn này, Liễu Thiên Kỳ cũng sẽ không đi.
Bởi vì, loại đại tông môn này chính là nơi ăn người không nhả xương.
Như là hắn và Tiểu Thụy đến loại tông môn này, không bị khi dễ một trăm năm chỉ sợ cũng không thể trở nên nổi bật.
Hơn nữa, trong tông môn này chẳng những có nam chính, còn có nữ ba và nữ bốn.
Nhiều phiền toái và địch nhân như vậy, hắn không hề muốn đi.
“Đúng vậy Lam sư huynh, nếu hai vị đạo hữu không muốn đi Thiên Hải Tông, chúng ta vẫn là nhanh chóng lên đường đi!” Vương Nam nhắc nhở.
Này nếu thật sự chậm trễ ngày tuyển nhận đệ tử, bọn họ sẽ vô pháp tiến vào Thiên Hải Tông.
“Vậy được rồi, chúng ta đây cáo từ!” Có chút tiếc hận mà liếc nhìn Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy một cái, Lam Vũ Minh và Vương Nam mới ngự kiếm rời đi.
Vốn còn nghĩ tới tông môn có thể cùng Kiều Thụy tiếp xúc nhiều hơn một chút, bồi dưỡng cảm tình.
Không thể tưởng được, nhóm y thế mà lại không đi Thiên Hải Tông, thật là đáng tiếc! Ở trong lòng, nam chính thở dài liên tục.
Nhìn bóng dáng nam chính rời đi, Kiều Thụy nhịn không được trợn trắng mắt.
Nghĩ thầm gia hỏa này thật thích xen vào việc người khác.
“Đi thôi!” Nhìn thấy nam chính rời đi, Liễu Thiên Kỳ liền lôi kéo Kiều Thụy cùng nhau rời bờ biển.
“Thiên Kỳ, chúng ta hiện tại đi đâu? Chúng ta phải đi đâu tìm Vương Tấn kia?” Nhìn bạn lữ của mình, Kiều Thụy hỏi.
“Vương Tấn là tông chủ Bích Thủy Tông, chúng ta muốn tìm được phụ thân và An thúc thì phải đi Bích Thủy Tông đi một chuyến.”
“Bích Thủy Tông? Cũng là một đại tông môn sao?” Nghiêng đầu nhìn ái nhân, Kiều Thụy tò mò hỏi.
“Ừm, Bích Thủy Tông cũng là một đại tông môn ở Cẩm Châu.
Ở Cẩm Châu trong tất cả tông môn xếp hạng thứ năm.”
“Nói như vậy, lão cha khốn của An thúc kia còn rất lợi hại!” Thứ năm nga, đó cũng là đại tông môn đứng trong mười hạng đầu nha!
“Đích xác rất lợi hại.” Vương Tấn là Luyện Hư lão tổ, dù là ở Cẩm Châu cũng là đại nhân vật số một số hai.
“Nhưng mà Bích Thủy Tông ở nơi nào? Có phải chúng ta nên tìm người hỏi đường một chút không?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy kiến nghị tìm người Cẩm Châu hỏi đường.
“Đừng có gấp, chúng ta đi đến trấn nhỏ phía trước nhìn xem, mua tấm bản đồ, lại tìm một khách điếm nghỉ ngơi một chút, trước tiên hiểu biết rõ ràng đường đi Bích Thủy Tông rồi lại xuất phát cũng không kém, miễn cho chúng ta đi nhầm đường.”
“Ừm, có đạo lý!”
Trấn nhỏ bên bờ biển này tên là Bố Nhĩ trấn.
Là bến tàu đầu tiên Vân Châu đến Cẩm Châu, đừng thấy thị trấn này nhỏ, nhưng chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đều đủ, trong thị trấn, khách điếm, tửu lầu, cửa hàng, quầy đan dược, quầy pháp khí, linh thảo đường một cái cũng không ít.
Đi dạo một vòng trên đường cái, Kiều Thụy ngạc nhiên phát hiện, trên đường cái có rất nhiều người có tóc đủ mọi màu sắc.
Kiều Thụy lặng lẽ truyền âm hỏi ái nhân bên cạnh.
Liễu Thiên Kỳ trả lời y rằng những người màu tóc và màu mắt là Yêu tộc, cũng không phải Nhân tộc.
“Thiên Kỳ, chúng ta là đi khách điếm trước hay là đi mua địa đồ trước?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy hỏi.
“Chúng ta chỉ sợ phải đến tiệm tạp hóa trước, trên người ta chính là một khối linh thạch cũng không có đây.” Liễu Thiên Kỳ nhún nhún vai, bất đắc dĩ mà nói.
Trước đó linh thạch không phải cầm đi sửa chữa thì chính là cầm đi dưỡng hoa, đều bị Liễu Thiên Kỳ tiêu hết.
“Đúng vậy, linh thạch chúng ta đều đã dùng hết, chỉ có thể đến tiệm tạp hóa trước.” Nói đến cái này, Kiều Thụy cũng mang vẻ mặt buồn rầu.
Lúc ở trên Thiên Độ Thuyền, linh thạch đều bị bọn họ dùng cho tu luyện hết.
Nên bây giờ muốn ở trọ, muốn mua địa đồ thì chỉ có thể đem yêu hạch và da thú trên người bán đi.
“Đi thôi, phía trước có một tiệm tạp hóa!”
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu đi theo Liễu Thiên Kỳ, hai người sóng vai đi vào một tiệm tạp hóa.
“Hai vị đạo hữu, cần cái gì cứ tùy tiện xem!” Thấy có khách nhân vào cửa, một nữ lão bản tóc lam vội vàng đón lên.
Liếc thấy đối phương là một vị mỹ nữ tóc lam mắt lam, Kiều Thụy chớp chớp mắt.
Nghĩ thầm: Không nghĩ tới người của Yêu tộc vậy mà cũng sẽ mở cửa hàng nha!
“Vị đạo hữu này, trong tay chúng ta có chút yêu hạch và da