Nhìn theo năm người Chương Tử Minh rời đi, Liễu Thiên Kỳ cũng bỏ vòng phòng hộ, mang theo Kiều Thụy và Hỏa Viêm cùng nhau rời đi.
Hỏa Viêm ngồi trên lưng Kim Đầu Điểu, mang vẻ mặt sùng bái mà nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.
“Liễu sư huynh, ngươi thật lợi hại! Nói mấy câu liền dọa năm gia hỏa kia chạy luôn rồi!”
Nhìn vẻ mặt tiểu gia hỏa sùng bái và kính nể mình, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.
“Ê, ngươi đừng nhìn chằm chằm Thiên Kỳ, Thiên Kỳ là bạn lữ của ta!” Kiều Thụy trừng mắt Hỏa Viêm, ngữ khí không tốt.
“Hì hì, nói cái này làm gì, ta….
ta còn chưa có thành niên đâu.” Nói đến đây, sắc mặt Hỏa Viêm phiếm hồng
“Chính là bởi vì ngươi nhỏ đó, cho nên nhắc nhở ngươi một chút.” Lời này, Kiều Thụy nói theo lý thường.
“Biết, ta biết.
Liễu sư huynh là bạn lữ củaKiều sư huynh.
Lại nói tiếp, Kiều sư huynh ngươi cũng thật lợi hại, thế mà tìm một Trận Pháp Sư làm bạn lữ!” Nói đến chuyện này, Hỏa Viêm vẻ mặt hâm mộ.
“Nếu ngươi muốn, chờ sau này ngươi thành niên, ngươi cũng có thể tìm một cái Trận Pháp Sư làm lão bà nha!”
“Ha ha, ta….
ta còn có mười lăm năm mới có thể thành niên.
Còn sớm lắm!” Vừa nói cái này, mặt Hỏa Viêm lại đỏ.
“Thằng nhóc còn rất thẹn thùng nha, vậy ngươi năm nay bao lớn rồi?”
“Ta hả, năm nay 85 tuổi!”
“85 hở?” Nghe thấy chuyện này, Kiều Thụy không khỏi trợn tròn đôi mắt, có lầm hay không vậy? Tiểu tử này đã 85 còn bảo không thành niên? Ấu lang a, chuyện này ở Nhân tộc, 85 tuổi đều có thể làm thái gia gia rồi!
“Lang tộc chúng ta thành niên tương đối trễ, đều là trăm tuổi thành niên.” Nhìn bộ dáng Kiều Thụy kinh ngạc, Hỏa Viêm cười giải thích.
“Vậy nếu ngươi 85 tuổi, ngươi không cần kêu ta sư huynh đâu.
Ngươi còn lớn hơn ta nhiều.” Nói đến đây, Kiều Thụy có chút buồn bực.
Trước nay vẫn luôn coi Hỏa Viêm là tiểu hài tử, hiện tại ngược lại, gia hỏa này thế mà là một lão gia hỏa 85 tuổi.
Hắn còn muốn trái lại gọi người ta sư huynh.
“Không không không, tới trước được trước.
Ngươi và Liễu sư huynh thực lực đều lợi hại hơn ta, các ngươi đương nhiên là sư huynh ta rồi.” Lời này, Hỏa Viêm nói theo lý thường.
“Cũng đúng vậy.” Tu chân giới từ trước đến nay đều là lấy thực lực nói chuyện, tiểu tử này là Kim Đan sơ kỳ, tự nhiên là không lợi hại bằng y và Thiên Kỳ rồi.
“Về Như Ý thạch, ngươi biết được bao nhiêu?” Liễu Thiên Kỳ quay đầu lại hỏi Hỏa Viêm.
“Chuyện này...!ta biết đến cũng không nhiều lắm, tu sĩ cho ta khối đá kia, đem cục đá cho ta xong thì chết.
Hắn nói, chờ đến thời điểm cung điện Như Ý kia mở ra, khối đá sẽ tự mình sáng lên.
Đến lúc đó, ta liền theo nó vào cung điện Như Ý, đi tìm đại cơ duyên.”
“Ồ? Là như thế này sao?” Kiều Thụy chớp chớp mắt, vẻ mặt tò mò.
“Lấy Như Ý thạch ra cho ta xem một chút!” Liễu Thiên Kỳ duỗi tay, muốn Như Ý thạch từ đối phương.
“Dạ.” Hỏa Viêm gật đầu, lấy Như Ý thạch ra đưa cho Liễu Thiên Kỳ.
Liễu Thiên Kỳ nhận lấy, cẩn thận mà quan khán lên.
Đây là một khối đá nhỏ màu lam lớn cỡ quả trứng gà, từ vẻ ngoài nhìn cũng không có gì đặc biệt.
Liễu Thiên Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, đem linh hồn lực của mình thẩm thấu vào khối đá này.
Quả nhiên, trong khối đá thấy được một hàng chữ nhỏ.
Nội dung là giới thiệu về cung điện Như Ý.
Nói: cung điện Như Ý mỗi 99 năm mở ra một lần, mà trước khi mở ra sẽ có 27 khối Như Ý thạch rơi rụng xuất hiện.
Người bắt được Như Ý thạch có thể bằng vào một khối Như Ý thạch truyền tống ba người tiến vào cung điện Như Ý.
Tìm kiếm một phần đại cơ duyên thuộc về chính mình.
Phía dưới còn có kỳ hạn cung điện Như Ý mở ra.
Là ngày chín tháng chín.
Sau khi xem xong tất cả nội dung, Liễu Thiên Kỳ mới chậm rãi mở mắt.
“Thế nào Thiên Kỳ? Nhìn thấy gì?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy tò mò hỏi.
“Là một vài giới thiệu về cung điện Như Ý.
Nói cung điện Như Ý mỗi 99 năm mở ra một lần, mà mở ra tiếp theo là chín tháng chín.”
“Chín tháng chín, vậy không phải còn có mười hai ngày liền đến ư?” Nghe thấy cái này, Kiều Thụy vừa mừng vừa sợ.
“Nhanh như vậy sắp phải mở ra sao?” Hỏa Viêm chớp chớp mắt, cũng thập phần ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới nhanh như vậy là phải mở ra.” Đối với việc này, Liễu Thiên Kỳ cũng thấy thật ngoài ý muốn.
“Sớm một chút mở ra không tốt sao? Chúng ta có thể sớm một chút qua tìm kiếm cơ duyên?” Tưởng tượng đến muốn đi tìm cơ duyên, Hỏa Viêm có vẻ đặc biệt hưng phấn.
“Tìm cơ duyên, thương thế trên người của ngươi còn chưa khỏi đâu.
Ngươi hiện tại cả linh lực cũng không dùng được, nếu tiến vào cung điện kia, ta và Tiểu Thụy không ở bên cạnh ngươi, ta cảm thấy tỉ lệ ngươi tìm được cơ duyên không lớn, tỉ lệ bị yêu thú một ngụm ăn luôn sẽ rất cao.”
Nghe được lời này, khuôn mặt nhỏ của Hỏa Viêm trực tiếp bị dọa trắng.
“Liễu sư huynh, ngươi giúp ta đi, ta không muốn bị yêu thú ăn đâu!”
“Tiểu tử, hiện tại mới biết sợ à?” Nhìn Hỏa Viêm bị dọa trắng một khuôn mặt, Kiều Thụy cười trêu ghẹo.
“Liễu sư huynh, Kiều sư huynh, các ngươi lợi hại như vậy, các ngươi nhất định có biện pháp giúp ta.
Giúp ta đi, ta không muốn bị yêu thú ăn!” Lôi kéo ống tay áo Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, Hỏa Viêm tìm kiếm hỗ trợ.
“Cái này….” Kiều Thụy ngẩng đầu, nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.
“Trước tiên lên đường đã, buổi tối chúng ta đến núi hoang phía trước nghỉ ngơi, xem thương thế của ngươi.”
“Dạ, cảm ơn Liễu sư huynh!” Hỏa Viêm gật đầu, vội vàng nói tạ.
Trên phi thuyền Chương Tử Minh.
“Đại tỷ, ngươi làm cái gì vậy? Khối Như Ý thạch đó rõ ràng nên là của chúng ta, hiện tại hay rồi.
Nhóm ta cái gì cũng không có!” Nhìn tỷ tỷ, Hồ tam muội vẻ mặt trách cứ.
“Hỏa Viêm là Thất vương tử của Hỏa Lang tộc, Liễu Thiên Kỳ cũng là thiếu gia trận pháp thế gia, hai người kia căn bản không phải chúng ta có thể đắc tội.
Đắc tội bọn họ, chúng ta sẽ rất phiền toái.” Nói đến đây, Tuyết Thiên cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ.
Gia tộc các nàng trong Tuyết Hồ tộc tuy rằng là quý tộc, nhưng lại không phải hoàng thân quốc thích gì, so với hoàng tộc Hỏa Lang tất nhiên là kém hơn.
Hơn nữa, nếu gia tộc và Hỏa Lang vương tộc là địch, như vậy, vì Tuyết Hồ tộc, Tuyết Hồ vương nhất định sẽ không chút do dự vứt bỏ gia tộc các nàng để lấy lòng Hỏa Lang vương.
Nên các nàng không thể trêu vào đối phương.
“Bọn họ ba người, chúng ta năm người.
Nếu thật sự đánh lên tới chúng ta chưa chắc sẽ thua! Lại nói, Hỏa Viêm có thương tích trên người, hắn căn bản là không phải đối thủ của ta!” Lời này, Hồ tam muội nói thập phần không cam lòng.
“Đánh? Ngươi muốn đánh với Trận Pháp Sư sao? Ngươi cảm thấy bọn họ ít người, chúng ta nhất định thắng ư? Ta nói cho ngươi mghe, một Trận Pháp Sư là có thể tàn sát một Tuyết Hồ tộc.
Đây căn bản là không phải là vấn đề người nhiều hay ít!” Nhìn muội muội tùy hứng, Tuyết Thiên cũng bị tức giận đến không nhẹ.
“Có….
có lợi hại đến vậy sao?” Hồ tam muội nhướng mắt, có chút không tin.
“Tam muội, ngươi đừng tùy hứng.
Tỷ tỷ nói không sai.
Nhân tộc không thể đắc tội nhất chính là Trận Pháp Sư và Luyện Độc Sư.
Trận Pháp Sư có thể một trận đồ một tông, một trận đồ một thành, là nhân vật trăm triệu không thể xem thường được!” Nhìn muội muội, Hồ nhị muội mở miệng khuyên bảo.
“Đúng vậy, Trận Pháp Sư rất lợi hại.
Trong tông môn, chưa từng có người dám đi đắc tội người của Trận Pháp Đường.” Chương Tử Văn gật đầu, đối với những sư huynh sư tỷ trong trận pháp đường cũng thập phần kiêng kị.
“Có lẽ, chúng ta hiện tại không nên hối hận không ra tay đoạt lại Như Ý thạch.
Mà là hẳn là may mắn, Liễu Thiên Kỳ chưa từng nghĩ tới chuyện giết chúng ta!” Nói đến đây, Chương Tử Minh khẽ thở dài một tiếng.
“Đúng vậy, nếu đối phương muốn giết chúng ta.
Có khả năng, thời điểm chúng ta tiến vào phiến đất trống kia cũng đã tiến nhập sát trận của đối phương rồi.” Tuyết Thiên cũng lòng còn sợ hãi.
“Kỳ thật nói đến cái này, ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, không phải nói Trận Pháp Sư đều tương đối bá đạo lợi hại sao? Tại sao Liễu Thiên Kỳ giống như là quân tử khiêm khiêm, không có sát thủ với chúng ta?” Nói đến chuyện này, Hồ nhị muội cảm thấy rất tò mò.
“Nhị muội, ngươi nhìn lầm rồi.
Liễu Thiên Kỳ cũng không phải là quân tử khiêm khiêm gì đâu, hắn chính là một con ác lang mặt trắng lòng dạ hiểm độc.
Hắn không giết chúng ta, không phải bởi vì hắn không nghĩ giết chúng ta, mà là bởi vì hắn mới đến, còn chưa thăm dò được chi tiết về chúng ta, không muốn khiến gia tộc kết thù.
Nếu từ sớm để hắn biết sau lưng chúng ta căn bản không có bối cảnh gia tộc cường, như vậy hôm nay, năm người chúng ta chỉ sợ một người cũng không rời được núi hoang.” Nói đến đây, bản thân Chương Tử Minh cũng có chút nghĩ mà sợ.
“Là vậy sao?” Hồ nhị muội Hồ tam muội, cùng với Chương Tử Văn sắc mặt đều thập phần khó coi.
“Bằng không các ngươi nghĩ thế nào?” Nhìn ba người, Chương Tử Minh hỏi lại.
“Không sai, ta cũng cảm thấy Liễu Thiên Kỳ kia thật không bình thường, trước đó hắn hiển lộ thực lực bên ngoài là Kim Đan sơ kỳ, chính là vào thời điểm hắn sử dụng uy áp với Tam muội, thực lực đã từng chút một tăng đến Kim Đan hậu kỳ.
Ta thậm chí không biết Kim Đan hậu kỳ này rốt cuộc có phải thực lực chân chính của hắn hay không, hắn cho ta một loại cảm giác nhìn không thấu được!” Hai hàng lông mày của Tuyết Thiên nhíu lại.
“Nhân loại chính là tâm nhãn nhiều, thế mà thật sự bị Tử Minh ca nói đúng.
Thật sự ẩn tàng thực lực.” Hồ nhị muội cũng không thể không cảm khái Chương Tử Minh liệu sự như thần.
“Không sai, Liễu Thiên Kỳ rất lợi hại, Hỏa Lang vương cũng rất lợi hại, chỉ là chúng ta lấy không được Như Ý thạch của bọn họ.
Vậy năm người chúng ta làm sao đi cung điện Như Ý?” Nói đến việc này, Chương Tử Văn có chút buồn bực.
“Ta quyết định, một lần này từ Tử Văn mang đội, Nhị muội, Tam muội các ngươi đi cùng Tử Văn đến cung điện Như Ý.
Ta và Thiên Thiên ở lại.” Chương Tử Minh nhìn về phía bạn lữ Tuyết Thiên của mình.
“Đại ca, ngươi đang nói cái gì vậy? Khối Như Ý thạch trong tay chúng ta chính là ngươi tìm được.
Sao ngươi có thể không đi cung điện Như Ý?” Nhìn ca ca, Chương Tử Văn không thể tưởng tượng mà nói.
“Đúng vậy Tử Minh, Như Ý thạch là của ngươi, sao ngươi có thể không đi đâu?” Tuyết Thiên lắc đầu, cũng không đồng ý
“Muốn ta nói, vẫn là ta và Tam muội không đi.
Đại tỷ và tỷ phu còn có Tử Văn, các ngươi đi đi thôi!” Nhị muội cũng nói mình không đi.
“Đúng vậy, Như Ý thạch là của Tử Minh ca, vẫn là Tử Minh ca, tỷ tỷ và Tử Văn ca các ngươi đi đi.” Tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng Hồ tam muội cũng không muốn tranh giành với tỷ tỷ.
“Không, Như Ý thạch là của ta, ta định đoạt, ta và Tuyết Thiên ở lại, ba người các ngươi đi!” Nói xong, Chương Tử Minh lấy Như Ý thạch ra, đưa cho đệ đệ của mình.
“Đại ca!” Nhìn ca ca cố chấp, Chương Tử Văn có chút bất đắc dĩ.
“Cầm!”
“Không, muốn đi thì ta cũng muốn cùng đại ca đi!” Chương Tử Văn lắc đầu cự tuyệt.
“Cầm!” Chương Tử Minh kéo tay đệ đệ qua, muốn đưa khối đá cho đối phương, nhưng đệ đệ lại không muốn.
Vào lúc huynh đệ giằng co, đột nhiên, Như Ý thạch phát ra tới một đạo linh quang.
“Như Ý thạch cảm ứng, ở phía đông, phía đông có khối Như Ý thạch thứ ba xuất hiện.
Nhanh!” Chương Tử Minh nhắm mở lại cảm giác một chút, lập tức liền cảm giác được phương vị kia.
“Dạ!” Chương Tử Văn gật đầu, vội vàng thao tác phi thuyền thay đổi phương hướng, lại đuổi theo khối Như Ý thạch thứ ba kia.
Đêm, trên núi hoang.
Tìm một chỗ trống trải, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy hợp lực, bố trí một Thiên Lôi Sát Trận cấp ba, rồi sau đó lại lót trong Sát trận một cái vòng phòng hộ, trong vòng phòng hộ lại dựng lều trại.
Bận rộn hai ngày, hai người mới làm xong mọi việc này.
Bởi vì biết bên ngoài bố trí sát trận, nên Hỏa Viêm rất nghe lời, ngoan ngoãn mà ngốc trong lều trại, không dám chạy ra bên ngoài.
Sau giờ cơm chiều, ba người Liễu Thiên Kỳ tụ tập lại cùng nhau, thương lượng chuyện đi cung điện Như Ý.
“Nếu chúng ta mười ngày sau là phải đi cung điện Như Ý, vậy chúng ta hiện tại nên chuẩn bị sớm đi.
Việc cấp bách có hai việc, thứ nhất là điều dưỡng thương tích của Hỏa Viêm, làm hắn có thể sử dụng linh lực.
Chuyện thứ hai chính là chuẩn bị nhiều hơn một chút thủ đoạn phòng thân.” Nhìn hai người, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc mà nói.
“Đúng đúng đúng, trước chữa khỏi cho ta đi, đan dược trên người ta dùng hết rồi, không có đan dược!” Nói đến chuyện này, Hỏa Viêm vẻ mặt buồn bực.
“Tình huống của ngươi, nếu chỉ dùng đan dược chỉ sợ không được, cho nên ta chuẩn bị cho ngươi Tụ Linh phù và khai thông linh khí Sơ Đạo phù.
Còn có linh phù bổ khí chữa thương.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một xấp, một trăm lá linh phù và năm viên đan dược chữa thương cấp bốn.
“Nhiều như vậy đều là cho ta?” Nhìn thấy nhiều linh phù như vậy, Hỏa Viêm vui mừng không thôi, duỗi tay định nhận lấy, nhưng lại bị Liễu Thiên Kỳ trực tiếp tránh thoát đi.
“Liễu sư huynh?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ rụt tay về, Hỏa Viêm rầu rĩ mà gọi một tiếng.
“Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí.
Một trăm linh phù và năm viên đan dược này của ta, ngươi tính toán lấy cái gì trao đổi với ta?” Nhìn đối phương, Liễu