Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Ngô hạo thiên phúc hắc


trước sau

Ba ngày sau, trong văn phòng Ngô Hạo Thiên.

"Đi, đem cái này đi đến bệnh viện quân khu giao cho Âu Dương Húc!" Ngô Hạo Thiên cầm một tờ giấy đưa cho Vương Quân.

"Cái gì vậy?" Vương Quân tiếp nhận cẩn thận nhìn.

"Điều lệnh? Lão đại, anh muốn đem tên nhóc đó điều lại đây làm tùy quân quân y cho đại đội bộ đội đặc chủng của chúng ta?" Trừng lớn mắt muốn sắp rớt ra, Vương Quân không thể tin hỏi. Không phải chứ, nhiều quân y như vậy, vì cái gì muốn điều cậu ta nha?

"Tùy quân quân y?" Lưu Chí Siêu nghe vậy cũng rất tò mò.

"Đúng vậy, bên trêи vừa hạ lệnh, nói bộ đội đặc chủng chúng ta chấp hành đều là nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao, cần phải trang bị cho mỗi đại đội chúng ta một người tùy quân quân y nên để chúng ta đi bệnh viện Võ Cảnh chọn lựa một quân y thích hợp." Ngô Hạo Thiên đĩnh đạc mà truyền đạt tin tức này.

"Cho dù là vậy đi nữa cũng không cần phải tìm Âu Dương quân y chứ? Tìm một quân y chuyên nghiệp không phải càng tốt?" Lưu Chí Siêu cũng cảm thấy Âu Dương Húc không phải lựa chọn thích hợp, dù sao cậu ta còn quá trẻ, kinh nghiệm cũng không đủ nhiều.

"Đúng là vậy, tên nhóc đó cả ngày xụ mặt, vừa cứng vừa khó chơi. Nếu để cậu ta tới đây, chúng ta không phải mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt cậu ta hay sao?" Đối với Âu Dương Húc, Vương Quân có chút xin miễn cho kẻ bất tài không hầu nổi.

"Ha ha ha!" Nhìn bộ dáng hoảng sợ của Vương Quân, Ngô Hạo Thiên thâm ý cười.

"Tôi nói chứ lão đại anh không phải có khuynh hướng tự ngược chứ? Bên trêи cũng không quy định một hai phải điều Âu Dương Húc lại đây. Chúng ta tìm cậu ta làm gì?" Nghi ngờ nhìn lão đại nhà mình, Vương Quân cảm thấy lão đại đang thành tâm làm cho tự bản thân anh ngột ngạt đâu?

"Hừ, chỗ này của tôi cũng không phải bênh viện quân khu. Nơi này của tôi là tổng bộ của bộ đội đặc chủng cánh quân số 18, tới địa bàn của chúng ta rồi thì không phải chúng ta phải xem sắc mặt người khác, mà là người khác phải nhìn sắc mặt của chúng ta!"

Nghe được lời này, Lưu Chí Siêu chép miệng, lão đại thật là phúc hắc, đây là nói muốn trước thu về sau tính sổ đây mà?



Aiz, đáng thương tên nhóc quân y Âu Dương Húc, lần này sợ là cậu ta phải chịu thiệt rồi.

"Có lý, có lý. Tên nhóc Âu Dương Húc đáng giận, chúng ta ở bệnh viện quân khu 7 ngày, không thiếu phải chịu đựng mặt thối của cậu ta. Lúc này có cớ đem cậu ta tới chỗ chúng ta rồi thì để cho cậu ta biết tay một chút, làm cho đại thiếu gia cũng lĩnh hội được cái gì là kêu trời không thấu!"

Nghĩ đến bộ dạng ngày tháng sắp tới của Âu Dương Húc bị lão đại nhà bị chỉnh thảm, Vương Quân nghĩ thế nào cũng cảm thấy hả giận, trong lòng cảm thấy thật sảng!

Hừ, Âu Dương Húc, tới địa bàn của chúng tôi rồi, xem cậu còn hống hách thế nào?

Nghe Vương Quân nói, Lưu Chí Siêu yên lặng ở trong lòng thắp cho Âu Dương Húc một ngọn nến. Âu Dương quân y, xem ra cậu chỉ có thể tự cầu nhiều phúc, ai kêu cậu đắc tội lão đại hay mang thù của chúng tôi làm chi?

"Ha hả, thất thần làm gì, còn không mau đi!" Ngô Hạo Thiên thúc giục.

"Được! tôi đi
ngay!" Vương Quân vui vẻ hớn hở cầm điều lệnh chạy đi.

Nhìn thấy khóe miệng đội trưởng nhà mình mỉm cười đắc ý, Lưu Chí Siêu sờ sờ mũi. Aiz, đắc tội ai cũng không thể đắc tội đội trưởng a, quá mang thù!

Ngô Hạo Thiên nhìn bóng dáng Vương Quân mà trong lòng vui vẻ.

Nhóc con, tôi lớn như vậy còn chưa từng bị chịu thiệt qua, còn phải bị cậu giáo huấn như vậy. Chưa kể tới cậu còn để cho tôi nằm trêи giường bệnh cứng ngắc ở bệnh viện quân khu hết 7 ngày, nằm đến mức tôi muốn thành cương thi luôn. Nếu không đem cậu tới đại đội bộ đội đặc chủng cho cậu ăn mệt hai ba ngày, tôi chắc sẽ làm cậu thất vọng lắm đi?

Nhớ tới gương mặt của tên nhóc đó, Ngô Hạo Thiên không khỏi sờ sờ cằm. Không phải nói chứ tên nhóc đó lớn lên thật sự không tệ, đặc biệt lúc tức giận, môi dẩu lên, thấy như thế nào cũng đáng yêu.



Âu Dương Húc đang ở nhà ăn ăn cơm hồn nhiên không biết có họa trời giáng, chờ đến khi Vương Quân cầm điều lệnh tìm được cậu thì cậu mới ý thức được là cậu sắp phải chuyển đi rồi?

"Cái gì? Đi đại đội bộ đội đặc chủng làm tùy quân quân y? Âu Dương cậu ấy hẳn là không quá thích hợp đi? Chúng tôi cũng chỉ là quân y thực tập mà thôi!" Trần Đông vội vàng tranh thủ giùm bạn tốt.

Đại đội bộ đội đặc chủng, đó chính là quân đội địa ngục á, vừa khổ vừa mệt lại nguy hiểm nhiều. Ai mà muốn đi tới chỗ đó chứ?

"Không phải, lão đại chúng tôi cảm thấy Âu Dương quân y y thuật rất tốt, là người thích hợp được chọn nhất!" Vương Quân nói theo lẽ đương nhiên.

Ha hả, tên nhóc cậu đi cũng phải đi, không muốn đi cũng phải đi, này đó không phải do cậu quyết định đâu!

"Được, chiều nay tôi xin nghỉ ở đây rồi ngày mai sẽ qua chỗ các anh báo danh." Âu Dương Húc không từ chối, trực tiếp tiếp nhận điều lệnh.

"Được, vậy tôi đi về trước, Âu Dương quân y." Ha hả, ngày mai xem lão đại của tôi như thế nào chỉnh cậu!

"Âu Dương!" Nhìn Vương Quân rời đi, Trần Đông lo lắng nhìn bạn tốt của mình.

"Không có gì, tôi cảm thấy đại đội bộ đội đặc chủng khá tốt!" Còn có ba tháng lẻ 5 ngày là mạt thế. Nếu dư lại ba tháng có thể ở lại đại đội bộ đội đặc chủng cũng có thể học một ít này đó kỹ năng đánh đấm, xạ kϊƈɦ. Âu Dương Húc cảm thấy không thể tốt hơn.

Trước đó, Âu Dương Húc còn suy xét muốn hay không đăng ký học một vài lớp bắn súng, quyền anh, xạ kϊƈɦ gì đó linh tinh để rèn luyện thân thể này. Xem ra bây giờ không cần nữa, trực tiếp đi đại đội bộ đội đặc chủng thì tốt rồi, có thể bớt được không ít tiền.

"Này......" Nhìn vẻ mặt thoải mái của bạn tốt, Trần Đông há miệng thở dốc, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

END CHƯƠNG 24.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện