Thời gian thật nhanh lại qua một tháng, trong một tháng này trừ bỏ học so đấu ra thì Âu Dương Húc lại mở ra thêm một kỹ năng sinh tồn nữa, là xem bản đồ. Trước đó dư 100 tích phân, hai tháng này cậu lại cứu năm chiến sĩ bộ đội đặc chủng được 500 tích phân, thêm 500 tích phân kỹ năng xem bản đồ, hiện giờ cậu có tổng cộng là 1100 tích phân.
Tuy rằng trong tay hiện giờ không ít tích phân nhưng Âu Dương Húc cũng không loạn tiêu, vì cậu muốn chờ thêm thời gian nữa, biết đâu trước mạt thế cậu lại có thể mở ra thêm vài kỹ năng sinh tồn nữa thì sao? Nếu như vậy thì cậu sẽ có thêm càng nhiều tích phân nữa.
"Tối nay tôi mời cơm, ba người các anh đều đi nhé!" Sau khi huấn luyện xong, Âu Dương Húc mời Ngô Hạo Thiên, Lưu Chí Siêu và Vương Quân.
"Oa, Âu Dương quân ý quá hiểu lòng người!" Vương Quân nghe được mời cơm liền vuốt ʍôиɠ ngựa.
"Bớt bớt đi, ngày thường bớt hại tôi là tốt rồi!" Âu Dương Húc liếc hắn bất đắc dĩ nói.
"Yên tâm, yên tâm, tôi về sau bảo đảm coi Âu Dương quân y như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!" Vương Quân cười ngây ngô nói.
"Vậy thì bọn tôi về thay quần áo đây!" Nói xong, Lưu Chí Siêu cùng Vương Quân chạy đi.
"Đi đi, tôi ở cổng lớn chờ mọi người!"
"Tôi cũng đi thay quần áo!" Ngô Hạo sThiên nói xong cũng xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng ba người, Âu Dương Húc nhẹ cong khóe miệng. Hôm nay là ngày 24 tháng 5, cách mạt thế còn một tháng. Hơn nữa, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của cậu và nguyên chủ. Thật không tin nổi cậu và nguyên chủ lại cùng một ngày sinh nhật.
Qua cái sinh nhật này, sau này có muốn làm sinh nhật nữa cũng không dễ dàng. Nghĩ đến mạt thế, Âu Dương Húc âm thầm nhíu mày. Không biết pháo hôi cậu đây có thể phải chết trong mạt thế thêm lần nữa hay không.
"Âu Dương!" Trần Đông đi tới cửa lớn liền kêu tên Âu Dương Húc.
"Tới đây!" Âu Dương Húc chạy ra đi tới bên cạnh bạn tốt của mình.
"Có chuyện gì vậy, một hai phải ra ngoài ăn cơm, phí lắm đó!" Trần Đông xuất thân là trẻ nông thôn, đương nhiên không muốn Âu Dương Húc tiêu pha mời cơm.
"Không có gì, chỉ là muốn tụ tập mọi người, cùng bạn bè ăn một bữa cơm thôi!" Âu Dương Húc mỉm cười lắc đầu nói.
Cái việc đơn giản nhất này chờ qua thêm một tháng nữa có muốn cũng không được. Vì vậy thừa lúc hiện tại vẫn còn đang hòa bình, nên ăn thì vui vẻ mà ăn, nên chơi thì hết sức mà chơi.
"Cậu thiệt là!"
Ba người Ngô Hạo Thiên không lâu sau cũng ra tới. Âu Dương Húc
liền giới thiệu Trần Đông cho ba người rồi chở bốn người ra khỏi quân khu, đi về thành phố.
"Tới rồi!" Sau nửa tiếng ngồi xe, Âu Dương Húc ngừng xe ở cửa một nhà hàng.
"Các cậu đi vào trước gọi món đi, tôi đi mua gói thuốc lá!" Ngô Hạo Thiên xuống xe đơn giản nói một câu rồi đi.
Nhìn bóng dáng anh, Âu Dương Húc cũng không nghĩ nhiều liền mang ba người vào nhà hàng.
Chờ đến khi bốn người họ gọi món xong rồi, Ngô Hạo Thiên mới mang bánh kem trở về.
Âu Dương Húc nhìn anh đặt bánh sinh nhật lên bàn thì hơi bất ngờ đến khi cậu nhìn qua thì trùng hợp thấy được ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng của anh.
"Sinh nhật vui vẻ!" Giọng của nam nhân thật nhu hòa.
"Anh, anh làm sao biết được?" Âu Dương Húc ngây ngốc hỏi.
"Cậu quên là tôi đã từng xem qua hồ sơ cá nhân của cậu à?"
Nghe vậy, Âu Dương Húc mới nhớ tới ngày đầu tiên quen biết anh, anh cũng đã xem qua lý lịch cá nhân của cậu, chỉ là không nghĩ tới gia hỏa này lại có trí nhớ tốt tới như vậy, đã xem qua là không quên.
"A, hôm nay là sinh nhật của Âu Dương?" Nghe hai người nói chuyện, ba người khác đều ngạc nhiên.
"Ách, sao cậu lại không nói sớm hở Âu Dương quân y, chúng tôi không có chuẩn bị quà cho cậu rồi!" Vương Quân nói đến đây cũng có chút hổ thẹn.
"Đúng đó, không nên xíu nào!" Lưu Chí Siêu cũng cảm thấy có chút xấu hổ nói.
"Không sao cả, tôi cũng 23 rồi, cũng không còn con nít nữa, quà cáp gì chứ. Tôi chỉ muốn tụ tập bạn bè với nhau vui vẻ là được rồi!" Dù sao sau này ngày tháng tươi đẹp như vậy cũng sẽ không còn nữa.
"Cầu nguyện đi!" Ngô Hạo Thiên cắm nến lên, bật lửa, ý bảo thọ tinh (aka người có sinh nhật) ước nguyện.
Âu Dương Húc cúi đầu yên lặng trong lòng cầu nguyện: Hy vọng mình có thể ở mạt thế sống sót thật tốt. Hy vọng mạt thế có thể kết thúc sớm hơn, không cần chết nhiều người như vậy! Cũng hy vọng mẹ, Ngô Hạo Thiên, Vương Quân, Lưu Chí Siêu còn có Trần Đông bọn họ cũng có thể sống sót ở mạt thế.
Cầu nguyện xong, Âu Dương Húc thổi tắt ngọn nến.
END CHƯƠNG 35.