Sáng sớm hôm sau......
"Nè, có ai không?" Âu Dương Húc từ trêи giường bò dậy, mờ mịt nhìn cái nơi hoàn toàn xa lạ này, nhút nhát sợ sệt hỏi.
"Tỉnh rồi?" Ngô Hạo Thiên nghe được tiếng của cậu liền đi vào phòng.
"Ngô Hạo Thiên, đây, đây là chỗ nào vậy?" Âu Dương Húc vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
"Nhà tôi." Nam nhân lời ít ý nhiều trả lời.
"Anh, anh ở Hải thị có nhà hả?" Âu Dương Húc không thể tin hỏi, chuyện này trong nguyên tác không có nói qua!
"Đây là nhà mẹ tôi mua cho tôi. Nhưng tôi không có trụ ở đây!"
Năm đó anh trốn nhà đi, đến Hải Thành làm bộ đội đặc chủng, mẹ đau lòng anh liền lén mua nhà ở đây cho anh. Nhưng anh cảm thấy ở ký túc xá khá tốt nên cũng không thường ở bên này.
"Được lắm, thì ra là con nhà giàu!" Nhà ở Hải thị tấc đất tấc vàng, nhà ở lớn như vậy chắc chắn tốn không ít tiền.
"Ha ha ha!" Ngô Hạo Thiên cười cười cũng không phản bác. Tuy rằng Ngô gia là quân sự thế gia, nhưng nhà ngoại chính xác là hào môn, nên anh cũng được coi như con nhà giàu đi!
"Ngô Hạo Thiên, quần áo của tôi đâu?" Mở chăn ra nhìn trêи người trơn bóng chỉ còn có qυầи ɭót nhỏ dính trêи người, Âu Dương Húc xù lông.
Ngô Hạo Thiên nhướng mắt nhìn bộ dáng Âu Dương Húc như muốn ăn thịt người nói. "Ném rồi!"
"Anh, anh ăn no rửng mỡ không việc gì làm hay sao, đã cởi quần áo của tôi rồi còn đem bỏ luôn?" Ánh mắt Âu Dương Húc biến thành hai ngọn lửa nhỏ xanh lam. Nếu không phải cậu không cảm nhận được đau đớn ở chỗ đó, cậu nhất định sẽ cho rằng mình bị tên này ăn luôn rồi.
"Cậu nôn hết trêи người thúi muốn chết, tôi không ném đi được à?" Ngô Hạo Thiên trả lời.
"Vậy, vậy anh không giặt giùm tôi đi?" Huhu, một bộ quần áo 8 vạn lận đó, rất quý đó hiểu không?
"Giặt? Cậu nghĩ tôi là người hầu của cậu hay sao?" Ngô Hạo Thiên trợn mắt nhìn cậu.
Cởi quần áo, tắm rửa, đổi khăn trải giường, tối hôm qua anh làm lao công miễn phí cho tên nhóc này, kết quả người ta còn không hài lòng, còn muốn anh giặt quần áo, thật đúng là tính tình đại thiếu gia!
"Vậy giờ tôi mặc cái gì đây? Anh tổng không thể để tôi chỉ mặc cái quần tam giác đi làm đi?" Âu Dương Húc cũng ý thức được yêu cầu của mình hơi quá nên vội vàng làm lành nói. .
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
"Tủ quần áo có đó, cậu tự lấy tự mặc đi. Mặc xong rồi thì đi rửa mặt, sau đó xuống phòng khách ăn cơm." Nói xong anh xoay người rời đi.
"Xí, nhỏ mọn đến vậy sao?" Âu Dương Húc liếc nhìn bóng dáng anh rồi xuống
giường, mở tủ ra tìm quần áo.
Nhìn quần áo trong tủ toàn là quân trang. Âu Dương Húc nhíu mày. "Được thôi, quân trang thì quân trang vậy!"
Âu Dương Húc tìm nửa ngày mới tìm ra một kiện áo ngắn tay và quần quân phục. Mặc quần áo xong, Âu Dương Húc đi vào toilet, nhìn vào gương mà muốn độn thổ.
Ngô Hạo Thiên lớn lên vóc người cao to, cậu mặc quần áo của anh vào nhìn y như nhóc con trộm mặc quần áo của người lớn vậy. Âu Dương Húc buồn rầu nhìn quần áo rộng thùng thình trêи người mình mà câm lặng. Thôi dù sao chỗ này cũng không có quần áo vừa với cậu nên cũng chỉ có thể chắp vá như vậy thôi.
Sau khi rửa mặt, Âu Dương Húc đi xuống phòng khách tầng một.
Nhìn thấy một bàn thức ăn, Âu Dương Húc xoa xoa mắt. "Anh làm hở?"
Không phải chứ? Trong nguyên tác cũng không có nói Ngô Hạo Thiên còn biết nấu cơm nha? Có cháo thịt nạc trứng bắc thảo, còn có bánh bao......
"Mua!" Ngô Hạo Thiên thấy người đi xuống rồi thì múc một chén chao đưa cho cậu.
"À, anh dậy sớm thật!" Âu Dương Húc khom người ngồi xuống.
Mười lăm phút sau, hai người ăn xong cơm sáng, lái xe đi về quân bộ.
"Việc tối hôm qua, cậu suy xét thế nào?" Ngô Hạo Thiên nhìn Âu Dương Húc lái xe, anh nghiêm túc hỏi.
"A, chuyện gì hở?" Âu Dương Húc vẻ mặt mờ mịt.
"Cậu, cậu không nhớ rõ?" Thấy vẻ mặt Âu Dương Húc mờ mịt, Ngô Hạo Thiên bị đả kϊƈɦ.
Anh đã nghĩ tới sẽ được đồng ý, cũng nghĩ tới sẽ bị từ chối. Nhưng anh lại không nghĩ tới cậu sẽ không nhớ được mọi việc.
Vậy giờ tình huống thế nào đây? Những lời nói tối qua đều vô ích, miễn phí bị hôn luôn???
"Ui, tối qua tôi uống tới hai mươi mấy chai bia thì có thể nhớ được cái gì, chỉ có thể nhớ là mình bị đau đầu thôi!" Âu Dương Húc nói.
Nghe vậy, cả người Ngô Hạo Thiên đều không khỏe, mặt cũng tái mét.
"Chuyện gì vậy, không thì anh nói lại lần nữa đi?" Âu Dương Húc nhìn biểu tình tối tăm của anh, không rõ nguyên do dò hỏi.
"Thôi!" Ngô Hạo Thiên cắn chặt răng không muốn nói nhiều.
END CHƯƠNG 38.
Editor: Vậy đó, tác giả rất tùy hứng, chương thì dài, chương thì ngắn thôi rồi. Sắp tới mạt thế rồi, tới mạt thế thì chương ko ngắn nữa đâu...:))))