Vài ngày sau, trong viện Liễu Hà.
Bận việc mấy ngày, rốt cuộc xong xuôi tang sự của Liễu Hải, hai phụ tử Liễu Hà cũng có thể an an tâm tâm ngồi xuống ăn một bữa cơm.
Liễu Hà cầm đũa, chưa kịp ăn đã bị Liễu Thiên Kỳ ngăn cản lại.
"Sao vậy Kỳ Nhi?" Liễu Hà nhìn nhi tử, vẻ mặt nghi hoặc.
“Phụ thân, nhị bá đã bị độc chết, chúng ta vẫn là cẩn thận một chút cho thỏa đáng.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ lấy ra một cây ngân châm.
“Đồng bá, phiền toái bá kiểm tra thức ăn trên bàn một chút."
“Dạ, Thất thiếu!” Theo tiếng, Liễu Đồng tiếp nhận ngân châm.
“Đứa nhỏ này, ngân châm đâu ra vậy?” Nhìn nhi tử cẩn thận, Liễu Hà cười hỏi.
“Là ngày đó lúc con đưa Diêu y sư đi, xin Diêu y sư đó.
Diêu y sư cho con ba thanh ngân châm.
Mấy ngày nay, nhị bá phát tang, chúng ta đều dùng cơm ở nhà nhị bá.
Mà bên kia cơm canh đều có người kiểm tra, con nghĩ sẽ không có vấn đề gì.
Bất quá, trong viện chúng ta không ai kiểm tra, nên con có chút lo lắng thôi.” Nói đến cái này, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng.
“Con thật là tâm tế như trần.
Nhưng nhị bá con vừa mới qua đời, ta nghĩ, đại bá con hắn chắc không dám vào ngay lúc này xuống tay với ta đâu?” Liễu Hà cảm thấy Liễu Giang còn không đến mức phát rồ như vậy.
“Phụ thân, tâm hại người không thể có, tâm phòng người không thể không.
Ngài đó, chính là quá coi trọng tình nghĩa huynh đệ!”
“Đúng vậy, Thất thiếu nói không sai.
Cẩn thận dùng được thuyền vạn năm.
Tam gia à, sau này thức ăn nước uống của ngài và Thất thiếu đều phải kiểm tra kĩ.
Ta thấy cây ngân châm này đặt ở chỗ lão nô đi." Liễu Đồng mở miệng nói.
“Được ạ, vậy làm phiền Đồng bá!”
“Thất thiếu quá khách khí!” lão nhân gia vẫy vẫy tay, cười nói.
“Ha ha ha, các ngươi...!” Nhìn hai người khẩn trương hề hề giống như chim sợ cành cong, Liễu Hà không ép mà lắc lắc đầu.
“Tam… Tam gia!” Đột nhiên, lão nhân gia hét to một tiếng.
Liễu Hà và Liễu Thiên Kỳ lập tức đều nhìn về phía đối phương.
Liễu Đồng cầm lấy ngân châm đã biến thành màu đen, đưa đến trước mặt Liễu Hà và Liễu Thiên Kỳ.
“Đồ ăn thật sự có độc ư?” Nhìn Liễu Đồng, Liễu Thiên Kỳ không thể tin tưởng hỏi.
“Không, không phải đồ ăn, là trà của Tam gia, trong trà có độc.” Nói rồi, Liễu Đồng chỉ về phía chén trà của Liễu Hà.
Nghe lời nói, Liễu Hà khiếp sợ không thôi.
“Đáng giận, thế mà dám hạ độc phụ thân ta.
Đồng bá, mau, mau đi thỉnh Diêu y sư!”
“Dạ, lão nô đây đi ngay!” Liễu Đồng buông ngân châm, xoay người liền rời đi.
Liễu Hà nâng tay, chậm rãi cầm lấy ngân châm trên bàn, nhìn châm biến thành màu đen, Liễu Hà đau lòng một trận.
“Liễu Giang, chúng ta là cùng cha khác mẹ thân huynh đệ mà!”
Nhìn bộ dáng bi thương của phụ thân, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng.
“Đại bá và nhị bá còn là cùng cha cùng mẹ thân huynh đệ kia mà? Đại bá có nhớ đâu?”
“Liễu Giang, ta cùng với ngươi không chết không ngừng!” Liễu Hà phách bàn một cái, đứng dậy, cất bước định phải đi tìm Liễu Giang tính sổ.
“Phụ thân, ngài trước tiên không cần đi, để Diêu y sư xem qua cho ngài trước đã rồi nói!” Liễu Thiên Kỳ nôn nóng mà kéo ống tay áo phụ thân lại.
“Kỳ Nhi!” Liễu Hà nghiêng đầu, nhìn về phía nhi tử.
“Phụ thân, đừng tức giận, để ý độc khí khuếch tán.
Lại đây, ăn một viên Giải Độc đan trước đi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đỏ hốc mắt đưa đan dược qua.
“Ừm!” Liễu Hà gật đầu, tiếp nhận đan dược nuốt xuống.
Không bao lâu, Diêu y sư đuổi tới, bắt mạch cho Liễu Hà.
“Diêu y sư, phụ thân ta thế nào?” Nhìn y sư, Liễu Thiên Kỳ lo lắng mà dò hỏi.
“Đúng vậy, Tam gia thế nào?”
“Thất thiếu không cần sầu lo, Tam gia chỉ là vừa mới có một chút dấu hiệu trúng độc thôi, trúng độc cũng không sâu, ăn Giải Độc đan, lại qua một chén trà nhỏ công phu thì không có việc gì nữa.” Diêu y sư nói.
“Như thế thì tốt, như thế thì tốt quá!” Nghe được Diêu y sư nói, Liễu Thiên Kỳ mới an tâm.
Buổi sáng, hắn đã đem dịch đánh rắm của trùng Đánh Rắm thả một chút vào trà của phụ thân.
Mục đích không phải vì độc hại phụ thân, mà là vì làm phụ thân nhanh chóng nhận rõ gương mặt thật của Liễu Giang.
Chỉ là, nhìn thấy phụ thân không chút nghi ngờ mà uống trà mình pha, lòng Liễu Thiên Kỳ vẫn rất lo lắng, lo lắng phụ thân sẽ trúng độc thật.
“Diêu y sư, đây là trà của ta, thỉnh ngươi nghiệm xem một chút.” Nói rồi, Liễu Hà đưa ly trà của mình qua cho Diêu y sư.
Diêu y sư cẩn thận nghiệm nhìn một phen, gật đầu liên tục.
“Trong trà có độc, độc này rất quái dị, lão phu nhìn không ra là độc gì.
Bất quá, có một chuyện lão phu có thể khẳng định, đó chính là độc này và độc giết chết Nhị gia là giống nhau.
Duy nhất bất đồng chính là phân lượng độc trong canh của Nhị gia nhiều hơn chén trà của Tam gia một chút."
"Ý Diêu y sư là, người hạ độc cũng không muốn trực tiếp độc chết phụ thân ta, mà muốn chậm rãi độc chết phụ thân?” Liễu Thiên Kỳ hỏi.
“Ừm, có khả năng này.” Diêu y sư gật đầu, cũng cho rằng như vậy.
“Ừm, ta biết rồi.
Liễu Đồng đưa Diêu y sư!”
“Cáo từ Tam gia!” Diêu y sư cúi đầu thi lễ, xoay người theo Liễu Đồng rời đi.
“Phụ thân, ngài an tâm nghỉ ngơi một chút, hài nhi đây vào phòng bếp, nhìn xem là nước có vấn đề hay là do lá trà có vấn đề."
“Được.” Liễu Hà gật đầu, nhìn theo nhi tử rời khỏi đại sảnh.
Nhìn thấy nhi tử đi rồi, Liễu Hà cũng cầm ngân châm biến thành màu đen rời đi.
Sau nửa canh giờ, Liễu Đồng vội vội vàng vàng mà chạy vào trong bếp.
“Thất thiếu……”
“Đồng bá, bá tới vừa lúc, ta tìm được độc nguyên rồi, là lá trà ta mua cho phụ thân!” tay Liễu Thiên Kỳ cầm hộp lá trà, chạy tới trước mặt Liễu Đồng.
“Ôi chao, Thất thiếu đừng động lá trà.
Người mau đi sang bên Đại gia đi, Tam gia và Đại gia đánh nhau rồi.” Liễu Đồng nhìn Liễu Thiên Kỳ, nôn nóng mà nói.
“Cái gì, phụ thân đi tìm đại bá?”
“Đúng vậy, hai người đã đánh nhau rồi!” Nói đến đây, Liễu Đồng nôn nóng không thôi.
“Đi mau!” Cầm hộp trà, Liễu Thiên Kỳ và Liễu Đồng cùng nhau rời khỏi phòng bếp, chạy về phía viện đại bá.
"Hai người các ngươi dừng tay cho