Hệ thống "Làn da đụng vào chắc sẽ không bị cảm nhiễm virus."
Trầm Mộc Bạch che lấy bờ môi có đau một chút, nước mắt lưng tròng nói, "Thế nhưng là ta vừa rồi liếm hắn."
Hệ thống ".. Liếm.. Hắn?"
Hệ thống ngữ khí có chút kỳ quái, Trầm Mộc Bạch không nghĩ nhiều, tiếp tục nước mắt lưng tròng gật đầu "Ta răng đập về sau, cảm thấy thứ này băng băng lành lạnh giống như.." Cô nghĩ nghĩ, "Giống khối băng, cho nên nhịn không được liếm liếm."
Hệ thống "..."
Thiểu năng trí tuệ.
Nghĩ đến trước đó hệ thống nói chuyện, Trầm Mộc Bạch ngao ngao ngao khóc "Hệ thống, mi tại sao không nói lời nào?"
Hệ thống không phải không nói lời nào, là không muốn nói chuyện.
Nhưng nhìn đến ký chủ thiểu năng trí tuệ khóc đến đáng thương, hệ thống trả lời, "Trên da nam chính không có tồn tại virus."
Được hệ thống cam đoan, Trầm Mộc Bạch yên tâm, cầm lấy hạt giẻ cười còn lại tiếp tục gặm, an an ổn ổn ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Về phần xung đột, nghĩ cũng không cần nghĩ là ai làm, đối phương kỹ năng tìm đường chết đã thắp sáng, tìm tới đuổi chết, ai cũng cứu không được.
Lúc này Lục Trì Hải mở mày mở mặt mặt nhếch lên lại không ý thức mấy phút đồng hồ sau, một gương mặt coi như anh tuấn đen như đáy nồi.
Nguyên nhân là lúc hắn ta hô to kêu nhường đường, đối phương chẳng những không có dừng lại nhường đường, còn tăng tốc độ chạy nhanh về phía trước.
Lục Trì Hải tức bể phổi, híp mắt âm ngoan trừng mắt chiếc xe màu đen Land Rover phía trước, hận không thể dùng ánh mắt đâm chết nam nhân ngồi ở trên ghế lái.
Đối phương gia tốc, hắn càng thêm điên cuồng theo sát ở phía sau, giống như con chó hoang muốn ở trên người đối phương cắn xuống một miếng thịt.
Tốc độ xe bọc thép đã qua cải tiến về sau càng thêm tốt, Lục Trì Hải trong khoảng thời gian ngắn đã đuổi kịp đối phương, cách cái xe màu đen Land Rover kia bất quá mấy centimet, đang định hung hăng đụng vào, đối phương lại lấy siêu kỹ xảo tránh ra, không chỉ có như thế, còn kéo lớn khoảng cách ở giữa của hai bên.
Lục Trì Hải thần sắc còn chưa kịp trầm xuống, xe bọc thép đột nhiên