Editor: Kiều Tiếu Nương TửVới tư cách là Đại vương tử, thường xuyên du tẩu, thể nghiệm ở khắp nơi và quan sát dân tình, mẹ đẻ của hắn không phải là vương hậu, nhưng cũng là một quý tộc trong nhà rất có thế lực.
Hai người này đối đầu, giống như cây kim va phải cọng râu cứng, tranh đua cực kỳ gay gắt……
Cốt truyện đơn giản, bối cảnh thanh mát của cổ tích đâu rồi? Sao lại thành huynh đệ tranh chấp lục đục với nhau, muốn gia tăng thêm niềm vui thú hay gì?
Ba anh em nhà này, không có ai bình thường được một chút sao?
“Không nhọc hoàng huynh lo lắng, chẳng qua hiện tại Yến Lạc còn chưa phục hồi tinh thần lại từ chuyện ngày hôm qua, tôi tin rằng Đại hoàng huynh còn rất nhiều việc phải hoàn thành, nên không tiện quấy rầy."
Đôi mắt Tạp La Nhĩ nhíu lại, nhìn thoáng qua Yến Lạc, ý vị không rõ khẽ cười một tiếng, thấy tiểu cô nương hơi run lên nhè nhẹ, ý cười trong mắt càng đậm.
Rõ ràng chỉ là một mạng sống yếu ớt, nhưng lại có thể quyết định toàn bộ đế quốc, đây không phải là một chuyện đáng cười sao?
“Đại điện hạ, Nhị điện hạ, bệ hạ cho tìm các vị.” Ngay thời điểm Đại hoàng tử chuẩn bị rời đi, một thiếu nữ mặc phục sức thị nữ (*trang phục + trang sức của người hầu) bước nhanh tới, cung kính mở miệng.
“Tôi có chút mệt mỏi, An Đức Liệt điện hạ đi trước đi, tôi muốn trở về nghỉ ngơi.” Nghiêng người tránh đi ánh mắt của Tạp La Nhĩ, Yến Lạc mở miệng.
Ở trong vương cung có thể đảm bảo được an toàn, cho dù Tạp La Nhĩ muốn làm gì cũng cần phải suy xét kỹ lưỡng, hơn nữa nơi này là phụ cận của cung điện, trong lòng nghĩ vậy, An Đức Liệt cũng không phản đối gì nữa.
Thật vất vả thoát ly khỏi hai người này, nhưng nhìn thị nữ ở sau giống cái đuôi nhỏ được An Đức Liệt phái đi theo mình, Yến Lạc nhíu nhíu mày.
Không dễ dàng a, nhìn chằm chằm vào cô, như sợ cô chạy mất không bằng.
‘ Đinh —— ký chủ thân ái, kiểm tra đo lường phát hiện nam thần hắc hoá đang ở phụ cận, thỉnh cố lên! ’
Động tác của Yến Lạc hơi khựng lại, theo bản năng quét một vòng từ trái sang phải.
“Công chúa điện hạ, có chuyện gì sao?”
Thị nữ kia tiến lên, khẽ rũ con ngươi, trong ngữ khí có một loại hờ hững, lộ ra bộ dáng tôi không thật sự muốn đi theo cô.
Yến Lạc chớp chớp mắt, “Tôi có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát, cô có thể trở về lấy giúp tôi cái áo choàng được chứ? Vừa lúc tôi muốn tham quan cảnh sắc của nơi này.”
Cô gái nhỏ tươi cười điềm mỹ khả nhân (*xinh đẹp động lòng người), mang theo thiện ý, nhưng đây chỉ là cảm nhận trong mắt một số người, thị nữ nhíu mày, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc phiền toái.
Chẳng qua chỉ là công chúa của một tiểu quốc, thế mà lại kiều khí muốn chết.
“Mệnh lệnh của điện hạ là muốn tôi đưa ngài về cung điện.”
Khuôn mặt thị nữ không lộ ra bất cứ biểu tình gì, mở miệng, thanh âm lãnh lãnh đạm đạm, nghe không ra cảm xúc.
“Cung điện ở ngay phía trước, lập tức liền tới rồi, tôi ở chỗ này ngồi một lát không được sao? Tôi tin rằng nếu An Đức Liệt điện hạ biết, khẳng định sẽ đồng ý."
Tiểu Phấn Hồng: "Nhập vai tiểu bạch hoa, khâm phục!"
Yến Lạc: "..… Câm miệng. "
Tên của An Đức Liệt cũng đem ra, mà trước đó An Đức Liệt có phân phó cô ta tận lực thoả mãn yêu cầu của cô, thị nữ có chút chần chờ, cuối cùng nhăn mày, gật đầu, "Được rồi, thỉnh ngài ở chỗ này chờ tôi một chút."
“Ân ân.”
Thấy thị nữ đã đi xa, biểu tình của Yến Lạc biến đổi, bộ dáng tiểu bạch hoa mềm mại nhu nhược biến mất vô tung vô ảnh. (*không còn lại bóng dáng)
Tiểu Phấn Hồng: "Kỹ thuật diễn của ký chủ thật tốt!"
Yến Lạc: "…… Câm miệng!"
Tiểu Phấn Hồng: " QAQ ủy khuất. "
Cảm thụ được trong đầu mình lần nữa bị nhét vào biểu tình kỳ kỳ quái quái.
Yến Lạc bất đắc dĩ: "…… Được rồi, được rồi, ngoan. "