Sau đó, đương nhiên là tôi im lặng nghe tiếng gào thét tới chói tai của Hà Liễu.
Hà Liễu vừa vào phòng, người giấy đã lập tức bay lên, sáng rực rỡ trong đêm tối. Nó lao về phía Hà Liều sau lưng tôi, Hà Liều coi khinh một người giấy, không thèm để ý, mãi tới khi người giấy lao tới gần, nó mới cảnh giác ra tay.
Nói là Tử Trúc cùng Hà Liều đánh nhau, chi bằng nói Hà Liều đơn phương bị Tử Trúc đánh.
Tôi cảm thấy cạn lời… Quả nhiên, suy tính gì đó dều vứt hết đi, bạo lực mới là thứ tốt nhất!
Lâm Đại cùng A Nhược trốn sau lưng tôi, nhìn Hà Liều bị Tử Trúc đánh cho không ra hình quỷ, mới cảm khái một tiếng:
“Sảng khoái thật, từ lúc nhìn thấy Hà Liều tới bây giờ, ta chưa bao giờ nhìn thấy hắn bị đánh thảm tới như vậy.” Lâm Đại mở miệng gật gù. Lâm Đại đã khôi phục lại bộ dạng bình thường, gương mặt cũng thanh tú, xinh đẹp.
Nàng ta đẩy A Nhược ồ bên cạnh một cái: “Ngươi nói có đúng không, A Nhược?”
A Nhược rụt rè gật gật đầu.
“Này, ngươi tìm thứ đỏ ở đâu vậy, lợi hại như vậy! Có thể cho ta được không?” Lâm Đại không biết xấu hổ mở miệng ra là đòi thứ có ích cho mình.
Khóe miệng tôi giật giật: “Ngươi có thể đi chết được rồi.” Mở miệng ra là đòi đồ của người khác. Chưa kể, đồ đó cũng phải là của tôi. Tính khí của Tử Trúc cũng không tốt, nếu như tôi dồng ý đưa nói cho Lâm Đại, không cần nói cũng biết người nó xử lý đầu tiên chính là tồi!
Có lẽ là làm quỷ lâu rồi, đầu óc của Lâm Đại cũng không được nhanh nhạy cho lắm, nàng ta khó hiếu, lẩm bấm một tiếng: “Nhưng ta đã chết rồi mà…”
Tôi:”…”
“Vậy ngươi có thể đi chết thêm lần nữa.” Tồi lạnh nhạt nói. Không biết là do biết đây là mộng cảnh, không phải thật hay là do biết hai người bọn họ là nữ quỷ, lúc bảo bọn họ đi chết, lòng tôi không hề gợn sóng. Cũng không cảm thấy có gì không ổn.
‘Vạn quỷ đều là sinh linh dưới chân ta, tại sao ta phải bận tâm về sống chết của bọn chúng.’ Trong đầu đột nhiên lại xuất hiện một giọng nói.
Tôi đã quen với việc cứ thi thoảng trong đầu lại xuất hiện một giọng nói lạnh lùng, cho nên cũng không thèm để ý. Im lặng xem Tử Trúc đánh với Hà Liễu, nói đúng hơn là xem Tử Trúc hành hung Hà Liễu.
Nhìn bộ dạng Hà Liễu, tôi không hề cảm thấy sợ, cứ như nó không đáng để tôi cảm thấy sợ vậy. Tôi cắn môi, khồng phải là tôi không cảm giác được mình thay đổi, trước kia tôi vốn không phải thế này.
Tôi sẽ biết sợ, tôi sẽ biết đau lòng, thương xót. Nhưng từ khi minh hôn với Nghị Minh, mấy cảm giác
đó của tôi bồng nhiên biến mất dần dần. Cho dù xảy ra chuyện gì tôi vẫn cảm thấy bình thường. Cho dù hiện tại Nghị Lâm hay Vân Tâm có chết trước mặt mình, có lẽ tôi sẽ không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Đây là một chuyện vô cùng đáng sợ…
Nói là xem đánh nhau, nhưng thật ra ở trước mắt tôi cũng chỉ có hai bóng sáng một đỏ một đen hết tách ra lại hợp lại. Không hề nhìn ra thứ gì khác.
Trước mắt tôi có một lớp màng mỏng màu trắng, ngăn cản mọi chấn động phía ngoài, cứ như đem tôi tách biệt ra khỏi thế giới trong căn phòng.
Hai nữ quỷ sau lưng tôi cũng may mắn dược nằm trong lớp màng mỏng đó. Có mấy lần, Hà Liễu muốn lao tới chồ tôi, đều bị lớp màng này cản lại, đây quả là thứ tốt!
Cho nên, Lâm Đại nhìn thấy sự kỳ diệu của lớp màng, thèm nhỏ dãi: “Có thế… Cho ta thứ này được không?”
Tôi:”… Nếu như ngươi lấy được nó thì lấy đi.” Tôi bất lực mở miệng.
Ngay cả tồi cũng khồng biết thứ này là gì? Sao có thể cho nàng ta được!
Lâm Đại như được thả tự do, đưa tay lên mân mê lớp màng mỏng, nhưng vừa chạm vào nó, thì kết quả cũng không khác Hà Liễu là bao, bị đánh bật ra ngoài.
Nàng ta cũng không bỏ cuộc, bò dậy tiếp tục sờ
soạng lớp màng. Tôi ngại phiền, không nhìn nàng ta nữa.
Rõ ràng Tử Trúc đánh với Hà Liều cũng không lâu lắm, nhưng tôi lại có cảm giác đã qua mấy đời.
Tới khi tồi sắp ngủ gật tới nơi, cuối cùng bọn họ cũng đánh xong. Từ Trúc lơ lửng giữa không trung, phía sau lưng nó còn có cả Hà Liều mặt mũi bầm dập, khóe miệng hắn ta còn chảy máu.
Hà Liều lần này rất biết điều, không dám xằng bậy như lần trước. Tử Trúc rơi vào trên vai tôi: “Hi hi hi.” Giao hắn ta cho cô xử lý, ta muốn ngủ!
“… Người giấy mà cũng phải ngủ sao?” Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy người giấy cũng cần phải ngủ.
Tử Trúc khó chịu: “Hi hi hi! Hi hi!” Sao nào, nhân loại các người được phép ngủ, còn bọn ta không được phép ngủ à?!
“Được được