“Phu nhân, di ảnh của cậu hai con để ở trong dền trên kia fôi.”
Bà Tâm nhãn mày, “Thếthì mày lên lấy nó xuống đây.”
Thằng Ất có chút sợ mấy thứ trên đó, kỳ kèo mãi cuối cùng bốn tên khiêng kiệu hoa kia phải lên cùng với thằng Ất thì nó mới chịu đi.
“ơ, di ảnh đâu fôi.” Khi lên tới nơi, thằng Ất nhìn một vòng nhưng lại không thấy di ảnh dầu, nó có chút khó hiếu lẩm bẩm thắc mắc.
“Không phải là ở kia sao.” Tên đi bên cạnh chỉ chỉ tay lên phần phía trên của quan tài.
Quả nhiên khi thằng Ất ngẩng đầu lên liền nhìn thấy di ảnh đang được đặt phía trên của quan tài gỗ. Nó thấy hơi mơ hồ, không phải khi nãy di ảnh được nó đặt ở góc phòng hay sao, sao tự nhiên lại ở trên quan tài?
Khi thằng Ất vừa định tiến lên phía trước, nó bồng dưng nhìn thấy trên quan tài có bóng người đang ngồi, không những thế, nó còn nhìn thấy cậu hai trong di ảnh đang nở nụ cười về phía nó.
Thằng Ất run rẩy kéo tay người bên cạnh, chỉ lên trên quan tài, “Có nhìn thấy cái gì không?”
Người bên cạnh nhìn lên chồ nó chỉ, rồi lại nhìn thằng Ât, cuối cùng lắc đầu ngao ngán, “Cậu thần hồn
nát thần tính rồi, đâu có thứ gì trên đó đâu.”
Thằng Ât nghe vậy, dụi dụi mắt nhìn lại, thế mà lại không thấy gì nữa cả. Nó có hơi khó hiếu, không lẽ nó lại bị hoa mắt tới hai lần?
Nhưng mà nhớ tới bà Vân Tâm còn đang chờ ở dưới đó, nó không dám chậm trề, nhanh chóng vươn người lên trên quan tài lấy di ảnh, sau đó quay về chồ cũ.
Bà Vân Tâm ở dưới chờ mãi nhưng vần chưa thấy nó quay lại, bà nóng ruột đi đi lại lại quanh phòng, khi vừa định đi lên tìm thằng Ất thì đã thấy nó ôm theo di ảnh trở về, lúc này tảng da đè nặng trong lòng bà mới rơi xuống, bà ngồi xuống bên cạnh giường, kéo Hoài Thục đang trong tình trạng mê man dậy, đội lại khăn voan.
Sau đó bà lại nói: “Ất, mày cầm di ảnh của cậu đứng đằng kia, còn hai cậu kia ”
Bà vừa chỉ thằng Ất lại quay người lại chỉ tay vào người đi theo sau nó, “Đỡ lấy tân nương, chuẩn bị bái đường, còn cậu, chủ trì lề.”
Dâu trưởng như mẹ, ở đây khồng có cha mẹ, cho nên bà sẽ thay mặt cha mẹ nhận lề của hai người này.
Bọn họ không dám trái lời bà Tâm, nhanh chóng làm theo lời bà bảo.
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!” Nhìn cảnh bái đường trước mặt, bà Tâm gật đầu hài lòng.
“Phu thê giao bái!”
“Lề ” Chữ ‘Thành’ còn chưa kịp nói xong, kẻ
đang đứng nói bỗng dưng ôm cổ, la lên vài tiếng ‘a’, vẻ mặt đau khổ, cả người ngả xuống đất không ngừng cuộn tròn lại, chẳng bao lâu sau đã bị một đám khói đen bao phủ, tới khi khói đen tan đi thì chỉ còn lại một bộ xương trắng nằm đó.
Làm những người xung quanh trợn tròn mắt, ngơ cả người không kịp phản ứng lại.
Bà Tâm là người hồi phục tinh thần lại đầu tiên, nhìn đám xương trắng đó sắc mặt bà khó coi, lại là Nghị Lâm!
Không bao lâu sau, chẳng biết gió từ đâu thổi tới, mang theo sự âm lãnh rợn người, đám sương đen cũng chẳng biết chui từ đâu ra, bao phủ khắp căn phòng.
Đang lúc bà Tâm định ra chồ tân nương, thì một giọng nói lại vang lên, làm bước chân bà dừng ngay tức khắc.
“ở địa bàn của tôi, lại dám cướp người của tôi ”
Tiếng nói âm u, lạnh lẽo giống y như năm đó.
Giọng nói đó có hơi dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục, ” Chị dâu, xem ra chị vẫn còn rất tự
tin vào bản lĩnh của mình.”
Hai chữ ‘chị dâu’ này nghe mới mỉa mai làm
sao.
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng chảng hiểu sao bà Tâm lại nghe ra ý cười nhạo trong đó.
Chẳng biết từ khi nào, xung quanh bà giống như đã bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, bà không còn nghe hay nhìn thấy thứ gì khác ngoài giọng nói này.
Bà lạnh lùng nói, “Ngay cả mặt cũng không dám lộ thì nói gì tới bản lĩnh.”
Thật ra hiện tại trong lòng bà đã rõ, chỉ sợ bản lĩnh của Nghị Lâm bây giờ còn hơn cả bà rất nhiều. Có thế im hơi lặng tiếng mà nhốt bà vào trong này, chỉ sợ hắn cũng sắp thành yêu vương.
Đúng thế, Nghị Lâm chết hóa thành yêu, chứ không thành quỷ!
“Nghị Lâm, tôi biết là cậu, đừng tưởng rằng tôi không dám giết cậu.”
Kẻ dược gọi là ‘Nghị Lâm’ đó ‘ha’ lên một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói, “Xem ra chị dâu vẫn còn thương nhớ tôi nhỉ?” Sau đó hắn lại ‘chậc chậc’ hai tiếng, “Thế nào, năm đó không giết được tồi, bây giờ hối hận rồi à.”
Bà Tâm cũng chẳng thèm đôi co với hắn nữa, bà đưa ngón tay lên miệng cắn một cái, máu lập tức ứa ra, bà chấm hai giọt máu lên mí mắt, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu mở ra mắt âm dương.
Thế nhưng thứ bà nhìn thấy không phải là kẻ hèn yếu giống hai năm trước, mà là một bóng đen cao
lớn, chùm một cái áo choàng màu đen, chỉ đế lộ chút cằm thanh thoát, trong tay hắn còn ôm theo một tân nương đang đội khăn voan, không ai khác chính là tôi, Minh Hoài Thục.
Thật ra tôi đã tỉnh từ khi người phụ nữ được gọi là Vân Tâm kia vào phòng, thế nhưng tồi không dám cho bà ta biết mình đã tỉnh. Ai mà biết được nếu như biết tôi tỉnh bà ta có làm ra chuyện điên rồ gì hay khồng? Dù sao mấy cái chuyện nàng dâu thất tiết bị ép chết cũng không phải thiếu. Mặc dù tôi biết là mình chẳng xảy ra chuyện gì cả, nhưng ai biết bọn họ có tin hay là không.
Chỉ là, người đàn ông đang ôm tôi này, thật sự lạnh quá! Giống y như tảng băng mùa hè vậy. Cũng may hỷ phục rất dày, cho nên tôi còn chống chịu được không phát ra tiếng rên ‘hừ hừ1.
Sau khi nghe bà Vân Tâm kia nói, tôi mới biết, hóa ra người này tên Nghị Lâm.
“Bỏ mợ hai xuống, nó là em dâu cậu