Ngày Liên Trì tỉnh lại là một ngày trời trong xanh không một gợn mây. Tất nhiên đó là theo cảm nhận của Diễm Linh Gơ, bởi vì ở Quỷ giới làm gì có chia ngày đêm. Quỷ giới quanh năm bị thứ ánh sáng âm u bao phủ, khiến thực vật nơi đây cũng ảm đảm buổn rầu.
Trong khoảng thời gian Liên Trì bất tỉnh đó, Diêu Phù Tang có trở về một lần, nhìn thấy hắn vẫn chưa tỉnh bèn dứt áo đi thẳng không quay đầu trở lại.
Quả thật Diêu Phù Tang và Liên Trì rất vô duyên, dường như mối duyên phận giữa hắn và nàng đã dùng hết trong hai lần mà Liên Trì chủ động tìm nàng rồi, vậy nên khi nàng vừa rời đi không lâu, Liên Trì đã tỉnh lại.
Bởi vì ngủ say quá lâu, khi tỉnh lại gương mặt tuấn tú của hắn trắng bợt, ánh mắt có hơi đờ đẫn, mái tóc bạc tán loạn ở trên giường đá.
Khi Diễm Linh Cơ bước vào lập tức nhìn thấy hình ảnh hắn muốn đứng dậy xuống giường. Nàng ta hoảng hồn:
"Đừng! Thân thể của ngươi vẫn chưa ổn, đừng xuống giường!"
Nói đùa, hắn nằm im một chỗ hơn mười năm. Tay chân có thể hoạt động như bình thường được mới là lạ ấy!
Quả nhiên thân thể Liên Trì khẽ nghiêng ngả, bước chân hắn lảo đảo, cũng may hắn nhanh tay vịn vào. tường đá bên cạnh, nếu không thì đã có một cú tiếp đất đẹp mắt rồi.
Mỹ nam tóc bạc đưa tay lên nâng trán, nghỉ hoặc hỏi: "Ta bị sao thế này?"
Hắn cảm thấy lồ.ng ngực trống rỗng, trái tim như bị ai móc đi. Trong đầu cũng mơ hồ không rõ ràng, giống như có thứ gì vừa bị xóa đi, ký ức là một mảnh trắng xóa. Nhưng Liên Trì vẫn chưa quên, trong lúc ngủ say, hắn nghe thấy có tiếng người gọi mình. Tiếng gọi đó khiến trái tim hắn đau đớn không thôi. Nhưng kỳ lạ là hắn không nhìn thấy được là ai đang gọi mình.
Diễm Linh Cơ ôm bó hoa bỉ ngạn trong lồ,ng ngực, gương mặt ửng hồng xinh đẹp, nàng ta đảo mắt nói: "Chàng đi bắt linh thú về cho ta, nhưng bị rắn độc cắn, rơi vào ngủ say. Chàng cảm thấy thế nào rồi?"
Đi bắt linh thú cho nàng ta ư? Liên Trì cảm thấy bản thân mình sẽ không làm những việc như thế. Nhưng hắn chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra, hắn hỏi tiếp: "Ngươi là ai?"
Diễm Linh Cơ chậm rãi đi về phía phía Liên Trì, một tay ấn hắn ngồi xuống giường đá, còn bản thân thì lại ngồi xuống dưới chân, ghé đầu vào bắp đùi hắn, dịu dàng nói: "Chàng quên rồi ư? Ta là thê tử của chàng!"
Liên Trì nhìn mái tóc đen bóng của Diễm Linh Cơ, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay vuố,t ve mái tóc ấy. Cách giải thích của nàng ta tuy còn nhiều điểm đáng ngờ, nhưng lại cũng là cách giải thích hợp lý nhất.
Hắn không nghỉ ngờ lời nói của nàng ta, bởi vì trên thân thể nàng ta có khí tức của hắn. Nghĩ tới nữ nhân này là thê tử của mình, trong lòng Liên Trì cảm thấy quái dị vô cùng.
Liên Trì dùng hai ngón tay nâng cằm Diễm Linh Cơ lên, ép nàng ta đối diện với mình. Mắt phượng, môi anh đào, hai má ửng hồng, môi hồng răng trắng... Quả nhiên là mỹ nhân hiếm có.
Diễm Linh Cơ e lệ rũ mắt. "Nhìn ta." Liên Trì thấp giọng nói: "Ngươi tên là gì?"
"Diễm Linh Cơ." Giọng nói nàng ta yêu kiều như rót mật vào tai, quả thật khiến nam nhân nghe vào mà phát cưồng.
"Bản thể của ngươi... Phượng Đồ đẳng?!" Liên Trì nhìn từ trên xuống dưới nàng ta một lượt, bỗng nhiên kinh ngạc nói.
Ý cưới trên gường mặt Diễm Linh Cơ chợt tắt, nàng †a tránh thoát khỏi bàn tay Liên Trì, dựa đầu vào chân hắn, lạnh nhạt nói: "Vậy thì đã sao?”
Đối với lời này của nàng ta, nhất thời Liên Trì chưa phản ứng lại được. Đúng vậy, bản thể là Phượng Đồ đăng thì đã sao? Khi nhìn thấy bản thể của nàng ta, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên một cái, nhưng cũng chỉ là lóe lên mà thôi, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, ký ức của hắn thiếu thốn tới đáng thương.
Có lẽ cả Tang Ca, Phong Liên Dực và Phượng Cửu U cũng không biết, Phượng Đồ đăng quyển hạ lại hóa thành hình người, không chỉ thế còn là một mỹ nhân rất xinh đẹp. Đó cũng chính là lý do vì sao Diễm Linh Cơ lại có thiên phú với lửa như vậy. Phượng