Thời gian quay ngược lại vào ba tháng trước, vào ngay đêm trước khi diễn ra cuộc đại chiến Thiên – Ma, Liên Trì và cửu Ca ẩn mình vào trong bóng đêm, lặng im không một tiếng động tới doanh địa của Ma tộc.
Trong doanh trướng của Tang Ca vần còn sáng đèn, càng đi gần hơn, bọn họ lại càng nghe rõ âm thanh phát ra từ trong doanh trướng. Dường như nàng đang nói chuyện với ai đó.
Liên Trì đứng sát bên ngoài doanh trướng, cấn thận lắng tai nghe.
“Sao ngươi lại tới đây?” Đây là giọng của Tang Ca.
“Không có việc thì không thể tới ư?”
Khi nghe thấy giọng nói này, Liên Trì không khỏi sửng sốt, đây rõ ràng là giọng của cửu Ca. Hắn vừa nghe thấy giọng của cửu Ca đã lập tức quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Cửu Ca cũng không có vẻ gì là bất ngờ lắm, hắn ta gật đầu thản nhiên nói: “Là ta, đêm đó ta đã tới tìm Tang Ca.”
Bên trong lại tiếp tục vang lên giọng nói của Tang Ca, nàng nhẹ nhàng nói: “Cũng không phải là không thể tới, cũng tốt, đỡ mất công ta đi tìm ngươi, khế ước giữa chúng ta giải trừ đi.”
Trong doanh trướng, Huyết Vũ híp mất cười: “Được.”
Giải trừ khế ước, nói khó thì không khó, nhưng nói dề cũng không dễ. Trước kia thực lực của Tang Ca quá yếu, mạo hiểm giải trừ khế ước sẽ khiến thực lực của Huyết Vũ tổn hại rất lớn, nhưng hiện tại Tang Ca đã mạnh hơn, cho dù có tổn hại cũng nằm trong phạm vi Huyết Vũ có thể chấp nhận được.
Tang Ca bổng túm lấy cố tay Huyết Vũ, chưa đợi hắn phản ứng lại đã bấm niệm pháp quyết, một tia sáng đỏ lóe lên, chiếu rọi qua mi tâm hai người. Huyết Vũ chỉ cảm thấy linh hồn thoải mái không nói nên lời, loại cảm giác bị trói buộc trước kia cuối cùng cũng biến mất.
Sau khi tia sáng đỏ hoàn toàn vụt tắt, Tang Ca phun ra một ngụm máu.
Chuyện giải khế ước này, người nào chủ động tiến hành sẽ chịu tổn hại nhiều hơn. Nhưng chuyện này vốn bắt đầu từ nàng, hiện tại nàng cũng nên là người kết thúc.
Huyết Vũ cũng hiểu chuyện này, hắn im lặng không nói lời nào. Trong doanh trướng bỗng chốc lâm vào bầu không khí tĩnh lặng hiếm có.
Liên Trì đứng bên ngoài do dự muốn bước vào trong vài lần, hắn rất nhớ nàng, nhớ tới phát điên, rất muốn gặp nàng.
cửu Ca đương nhiên biết được tâm tình lúc này của hắn, hắn ta lôi Liên Trì bước hẳn vào trong doanh trướng.
Đương lúc Liên Trì đang cảm thấy hoảng hốt không biết nên dùng vẻ mặt gì đế đối mặt với Tang Ca thì cửu Ca lại nói tiếp: “Bọn họ không ai nhìn thấy chúng ta cả, ngươi có thể tới gần nàng.”
Bấy giờ, Liên Trì mới phát hiện quả thật khi hắn bước vào doanh trướng, Tang Ca không hề nhìn về phía bên này.
Liên Trì chậm chạp tới gần Tang Ca, đưa tay muốn nắm lấy tay nàng, nhưng lại xuyên qua nó. Hắn nở nụ cười chua xót, lại lần nữa chạm nhẹ vào đôi tay mà hắn từng hứa sẽ sưởi ấm suốt một đời ấy.
Trong lòng Tang Ca bổng dâng lên cảm giác kỳ dị, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình, xong vẫn không hề phát giác ra có điểm gì khác lạ. Nhưng hành động ấy của nàng lại suýt nữa khiến Liên Trì tưởng rằng nàng nhìn thấy mình.
Tang Ca ngấng đ’âu nhìn Huyết Vũ ngồi trước mặt mình: “Ngươi tới đây hôm nay, là đế khuyên ta đầu hàng ư?”
“Đó cũng là một ý hay!” Huyết Vũ liếm liếm môi nói: “Vốn cũng không định khuyên nha đầu ngươi cái gì, nhưng nha đầu ngươi vừa nói như vậy lại khiến ta bổng nhiên nghĩtới môt cách, đánh trận bắt tướng, chỉ cần hôm nay ngươi biến mất thì trận chiến ngày mai cần gì phải tiếp tục.”
“Vậy ư?” Tang Ca cúi đầu rót cho hắn một chén trà, đoạn đáp: “Đường đường một Thần quân Thượng cố như ngươi mà lại làm chuyện lén lút như vậy sao?”
Vừa nói nàng vừa đấy chén trà về phía hắn, Huyết Vũ rất tự nhiên cầm chén trà lên, hít sâu một hơi rồi cười ngả ngớn đáp: “Ta không phải là một Thần quân hợp cách, làm chuyện này âu cũng không mất mặt.”
Khóe miệng Tang Ca giật giật, nàng đưa tay muốn lấy lại chén trà: “Uống trà của ta lại còn muốn giết ta, ngươi mơ đẹp lắm!”
Huyết Vũ nghiêng người dề dàng né tránh được bàn tay của nàng: “Nha đầu ngươi… Sao cứ mãi nóng tính như vậy chứ, aiz…”
Cuộc đối thoại tiếp theo của hai người rất hòa hợp, giường như là cố nhân lâu ngày không gặp, không nhìn ra chút đối đầu gay gắt