Edit: Arisassan
Âm linh chết trong nhiệm vụ tịnh thế phải đăng ký dưới địa phủ mới được tính vào công trạng của quỷ sai, năm đó nếu Kiến Mộc thần quân đã chấp hành nhiệm vụ, vậy thì những âm linh kia cũng đã đi hết xuống địa phủ. Sau khi lão Vương điều tra nhiều lần mà không có kết quả thì đoán rằng, có lẽ do quỷ sai phụ trách vụ này đã luân hồi chuyển thế, hạt giống Kiến Mộc lại không thể mở cửa địa phủ ra cho nên những âm linh đó có thể vẫn đang bị nhốt bên trong hạt giống. Mà đối với việc cướp đoạt âm linh này, thế gian không ai am hiểu hơn Mục Nhung.
Dù sao Hồng Thiệu tướng quân cũng là cường giả Thần Thánh, mặc dù thân xác đã chết, hồn phách cũng không dễ bị hấp thu như quỷ hồn bình thường, theo thanh âm của Mục Nhung, oán linh bay trên không trung mặc dù vẫn đang trong giai đoạn ngơ ngẩn, nhưng chấp niệm trong lòng vẫn khiến ông bay đến tấn công quốc sư. Lúc còn sống ông dẫn quân chinh chiến biết bao nhiêu trận, bản thân có khi còn không nhớ rõ tay mình đã dính máu bao nhiêu người, sau khi một người như vậy qua đời thì sẽ tự động hoá thành lệ quỷ, không tiêu sát khí không vào luân hồi, trước khi bị quỷ sai bắt đi, người sống hoàn toàn không thể làm gì ông được.
Quỷ hồn bình thường sau khi chết sẽ bước vào giai đoạn ngơ ngẩn kéo dài bảy ngày, trong khoảng thời gian này bọn họ không thể suy nghĩ, chỉ biết chờ đợi quỷ sai đến đánh thức, sau tuần cúng thứ bảy* thì xuống địa phủ tìm đường luân hồi. Hiện giờ Mục Nhung thay mặt quỷ sai, một câu nói ra thức tỉnh quỷ hồn đang ngơ ngẩn này, quốc sư cũng không dám coi thường oán linh đang tấn công y, lập tức phóng hàn khí ra bảo vệ cơ thể.
[*tục cúng tuần cho người chết, bảy ngày cúng một lần, sau 49 ngày thì kết thúc]
Thế nhưng, khoảnh khắc y bị Hồng Thiệu tướng quân thu hút hết mọi chú ý, Mục Nhung đã nhanh chóng bay đến trước mặt y, lấy oán linh này làm vật dẫn, dốc toàn bộ âm khí ra, chỉ thấy đôi mắt hồ thu kia trong suốt lấp lánh, hễ nhìn vào ảnh phản chiếu của mình trong đó thì không thể dời mắt được. Quốc sư biết đây chắc chắn là huyễn thuật đánh vào tinh thần, y định vận công chống cự thì nghe thấy một câu: "Không phải ngươi muốn biết Nhạc Ân là ai sao? Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi."
Chỉ một chút do dự sau khi nghe thấy cái tên Nhạc Ân, mê hồn thuật của Mục Nhung lập tức có hiệu lực, y chợt thấy mắt mình mờ đi, lúc hoàn hồn lại thì phát hiện ra mình đang đứng giữ phố xá sầm uất.
Quốc sư có biết sơ qua về huyễn thuật, trong lòng biết tất cả mọi thứ xung quanh đều là giả, chỉ cần mình không có hành động gì thì hai tên quỷ hồn ngoài kia sẽ không thể đột phá hàn khí hộ thể để gây tổn thương cho y. Y không biết Mục Nhung định sử dụng cái gì để làm tâm trí y dao động, nhưng cũng vô dụng thôi, bởi vì y đã sớm không còn lưu luyến với cái thế gian này rồi.
Trí nhớ của y không tốt, chỉ cảm thấy đường phố nơi này khá quen thuộc, cho đến khi nhìn thấy lá cờ hình trăng khuyết đang tung bay trong gió mới nhớ ra, hoá ra đây là một khu chợ ở Nguyệt Triêu. Nguyệt Triêu đã bị y tiêu diệt từ mấy trăm năm trước, chẳng lẽ Mục Nhung nghĩ y còn cảm thấy áy náy với dân chúng tiền triều à?
Vẻ mặt vô cảm dõi theo đám đông đang đi tới đi lui, y đang định vận hàn khí giết hết những người này một lần nữa trong ảo cảnh, đột nhiên nghe thấy một câu khiến y phải dừng tay lại —— "Đây không phải là thiên tài Nhạc Ân sao? Sao một cước thôi cũng không chịu nổi vậy."
Đó là trước cửa một tiệm cơm nhỏ, một quý tộc trẻ tuổi mặc cẩm y hoa phục đang đấm đá một thiếu niên, theo cách ăn mặc thì có lẽ là tạp dịch trong tiệm cơm. Cảnh tượng như vậy trong vương thành Nguyệt Triêu vốn là chuyện thường ngày, người qua đường đều cúi đầu vội vàng bước đi, khách ngồi trong quán cũng im lặng vùi đầu ăn cơm, không ai dám xung phong ngăn cản. Thiếu niên kia cũng là một người có cốt khí, dù tên quý tộc có đấm đá cỡ nào vẫn không chịu mở miệng xin tha, chỉ trừng mắt nhìn gã, tựa như muốn ghi tạc diện mạo người này vào sâu trong đáy lòng.
Thấy hắn như thế, tên quý tộc càng cảm thấy tức giận, đá mạnh một cước vào đan điền của thiếu niên: "Một phế vật như ngươi mà muốn phi thăng á? Đừng có mơ nữa, đồ tiện dân!"
Tu vi của thiếu niên vừa mới bị phế, đan điền đang trong tình trạng vô cùng đau đớn, không thể không cuộn người, trông thấy cảnh tượng đó, tên quý tộc kia mới sung sướng cười nói với hạ nhân bên cạnh: "Các ngươi thấy chưa? Đây chính là thiên tài dám bẻ tay của ta khi ta gọi hắn là tiện dân đấy, hiện tại sao không bẻ nữa đi?"
Nói xong lại như nhớ tới những lần thiếu niên làm mình mất mặt lúc trước, gã đạp mạnh vào người dưới đất thêm mấy cái nữa, lặp đi lặp lại một từ: "Tiện dân! Tiện dân! Tiện dân!"
Bọn họ vây đánh thiếu niên một hồi lâu, đến khi mặt đất chảy đầy máu mới hài lòng bỏ đi. Đợi đến khi không nhìn thấy hình bóng của những người kia nữa, ông chủ tiệm cơm mới run rẩy đi ra kiểm tra hơi thở của thiếu niên, đang do dự không biết có nên đưa đến y quán hay không thì thiếu niên đã gian nan bò dậy, thở đều vài hơi, rồi ngẩng đầu cười nói: "Ông chủ, ta không sao, ta sẽ tìm cách bồi thường mấy cái chén kia cho ngươi."
Giọng nói tràn đầy sức sống vừa phát ra, quốc sư biết ngay người này chính là Nhạc Ân. Thiếu niên đang chật vật ngồi bệch dưới đất trông vừa xa lạ vừa quen thuộc, y không có cảm xúc, vốn tưởng mình có thể không động dung trước bất kỳ cảnh tượng nào trên thế gian này, hiện tại đột nhiên lại rất muốn giết người, y muốn giết tên quý tộc kia, muốn giết hết những người dám ức hiếp Nhạc Ân và những người nhìn thấy Nhạc Ân bị ức hiếp trên thế gian này.
Thế nhưng, đây chẳng qua là thế giới trong hồi ức, những người đó đã bị giết chết từ lâu, mỗi tội dù có giết chết bao nhiêu người, Nhạc Ân vẫn không thể biết được, Nhạc Ân trong ảo cảnh cũng thế, mà Nhạc Ân ngoài hiện thực cũng thế.
Người trong ảo cảnh không ai chú ý đến y, ông chủ thấy thiếu niên vẫn bày ra bộ dạng không sợ trời không sợ đất này, chỉ đành khổ sở khuyên nhủ: "Nhạc Ân, vương thành là nơi tiêu dao của quyền quý, ngươi mau trở về đi."
Trở về?
Thiếu niên nghe thấy từ đó liền ngẩn người, trong đầu hiện ra cánh đồng tuyết trắng xoá nơi cố hương cùng căn nhà nhỏ ở bìa rừng của mình, tuy cuộc sống nơi đó vô cùng gian khổ, nhưng sạch sẽ hơn vương thành không biết bao nhiêu lần. Nhưng chỉ hoài niệm được một lúc, hắn lại lắc đầu: "Ta không thể trở về, Thái thú trưng thuế cao như vậy, các hương thân sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, chỉ khi ta làm nên sự nghiệp thì bọn họ mới có hy vọng sống sót.