Lục Ninh người này từ trước đến giờ cung phản xạ đối với những chuyện bên ngoài có hơi dài, cũng không chú ý đến ánh mắt của người khác cho lắm, cậu đã yên phận làm một chiếc bình hoa tại bữa tiệc rượu rồi nhưng mà vẫn bị người khác nhắc đến.
Vương Ngải đang nói đến những bộ phim bọn họ mới đầu tư, trong đấy có một bộ cổ trang lịch sử hư cấu được đầu tư cao nhất, đây là bộ phim được cải biên từ một cuốn tiểu thuyết IP nổi danh có tên gọi là 《Mưu Giang Sơn》, cuốn tiểu thuyết đại nam chủ này năm đó đều xếp đầu bảng trên các bảng xếp hạng tiểu thuyết thịnh hành trên mạng, lượng tiêu thụ sách cũng đến mấy chục triệu cuốn, có thể nói là cuốn sách tiên phong cho thể loại lịch sử hư cấu, bản quyền sau khi chuyển nhượng nhiều lần mới rơi vào trong tay Gia Nghiệp, bọn họ muốn theo kế hoạch ban đầu chuẩn bị mời mấy ảnh đế đến gánh trọng trách nặng nề này. Nhưng lúc này Vương Ngải lại dụi đầu điếu thuốc xuống một bên bàn, rồi nói với Trịnh Gia Dịch: “Tôi thấy bộ này cứ để Tiểu Lục diễn nam chính là được rồi.”
“Tuyết Nhi hiện tại còn phải học hỏi thêm, nhận vai nữ phụ là được.”
Nhà đầu tư bên này đã lên tiếng, Trịnh Gia Dịch cũng chỉ có thể đáp ứng.
Khách hàng là Thượng đế mà.
Cận Minh Viễn ngồi ở bên cạnh cũng chen vào một câu: “Nếu bộ này Tiểu Lục diễn, tôi sẽ đầu tư thêm ba mươi triệu.”
Sau đó gã lại cười cười với Trịnh Gia Dịch, ba mươi triệu này đối với Cận Minh Viễn mà nói không tính là gì, cứ xem như là quà ra mắt với Lục Ninh đi.
Trịnh Gia Dịch ngơ ngẩn cả người, chốc lát sau mặt ông ta mới cười tươi như hoa, cụng ly với Cận Minh Viễn, cực kỳ biết nghe lời: “Bộ này phải dành cho Tiểu Lục, trừ Tiểu Lục ra tôi thấy trong cả cái giới này không ai là hợp vai cả!”
Cận Minh Viễn mỉm cười kéo kéo cánh tay của Lục Ninh, sau đó ghé lại gần tai cậu, thì thầm: “Phần quà ra mắt này thế nào?”
Khóe miệng Lục Ninh bỗng giật một cái.
Tác phẩm đại IP cải biên đó nếu như quay tốt thì sẽ thu được cả tiếng thơm lẫn doanh thu, nhưng nếu quay không ra gì phỏng chừng chỉ có thể nằm yên lắng nghe những lời chỉ trích. Bộ phim《Mưu Giang Sơn》này, có quá nhiều người ngắm đến, lại có biết bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán chỉ vì muốn được bước vào đoàn phim, vị Vương tổng này hào phóng như vậy, vừa đến đã cho cậu một vai nam chính trong một bộ phim đại nam chủ, Lục Ninh cho rằng người này là vì nể mặt Cận Minh Viễn nhưng lại không biết rằng trong lòng Vương Ngải đã sớm thông suốt.
Ông ta hôm nay đưa cho Lục Ninh một miếng bánh ngon như thế, phần ân tình này đều là vì Hạ tiên sinh, hôm nay đã giúp cho anh được một việc sau này gặp nhau trên thương trường chắc hẳn cũng dễ nói chuyện hơn người khác.
Đối với Lục Ninh mà nói quả thực đây chính là một miếng bánh lớn từ trên Trời rơi xuống.
Khi màn đêm buông xuống, mấy vị Tổng giám đốc uống cũng hơi nhiều rồi, Vương Ngải bèn ôm lấy Trình Tuyết đi thuê phòng ở gần đây, cô ta cũng uống nhiều rượu như chú chim nhỏ nép vào lòng ông ta, còn liếc nhìn Lục Ninh cười nói: “Sau này đều là người cùng đoàn rồi, rất mong được tiền bối chiếu cố nhiều hơn.” Ánh mắt chăm chú nhìn vào Lục Ninh lúc này của cô ta cũng không lộ rõ lắm, nhưng dù sao ở trước mặt người khác vẫn cần phải giả bộ một chút.
Lục Ninh không có cảm giác gì.
Lần này cậu không uống rượu, cậu lái xe đưa Trịnh Gia Dịch và hai chàng trai kia về công ty, khi Lục Ninh đưa Trịnh tổng đến phòng làm việc của ông ta, còn nghe thấy Trịnh Gia Dịch lẩm bẩm nói: “Tiểu Lục à, cậu đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, công ty nhất định sẽ nâng đỡ cậu thật tốt…”
Trên đường về Lục Ninh lại cảm thấy có hơi buồn cười.
Lại cảm thấy có chút đáng thương.
Tiệc rượu này ai ai cũng có tâm tư của chính mình, chỉ mình cậu là không, cậu là cái người bị tư bản thao túng thậm chí còn không có quyền từ chối. Lục Ninh biết cho dù vai nam chính trong Mưu Giang Sơn đã rơi trúng đầu mình thì tất cả cũng đều bởi vì Hạ tiên sinh, nếu Cận Minh Viễn không phải vì anh ấy thì sao có thể cho cậu một cơ hội như thế này.
Nhưng người ngoài không biết rõ tình huống đã đành, chính cậu sao lại không tự biết.
Cậu và Hạ tiên sinh như bây giờ thì tính là gì?
Mấy ngày nay cậu trốn tránh công ty, trốn tránh Hạ tiên sinh cũng trốn tránh tất cả mọi người bên ngoài, trốn tránh nhưng lời dèm pha phỉ báng, không phải không biết trên mạng đã bung bét lên thành cái dạng gì, cậu có lên weibo xem qua, có cư dân mạng đã bắt đầu tra tìm về Hạ Manh Manh, có điều là cô gái của nhà họ Hạ đương nhiên không dễ dàng gì mà bị người khác tìm ra thông tin được cả, thế nên mới không làm được gì.
Bộ phim《Trâm Hoa》kia, cảnh diễn của Lục Ninh cũng rất ít, danh tiếng đều được Triệu Sênh che lấp rồi, lại có cả Triệu Hồng Di cho nên đề tài của cậu