Ông chủ của Gia Nghiệp cũng mới được đổi trong hai ngày này, Tiểu Cận tổng lên nắm quyền trở thành boss đứng sau màn, cấp lãnh đạo có biến động lớn như thế mà bên dưới không ai hay biết gì. Lâm Tuyết Như cũng không rõ tình huống giữa Lục Ninh và vị Hạ tiên sinh kia rốt cuộc như thế nào, nhưng mà theo chị ấy suy đoán là có liên quan đến việc Trịnh tổng muốn đóng băng cậu.
Lục Ninh vẫn còn chưa khỏe hẳn, nhưng lại không muốn ở mãi trên núi Minh Cảnh, Hạ Đông Minh cũng không ngăn cản mà tùy theo ý cậu, anh bảo lão Chương đưa cậu đi, trước khi rời khỏi đó còn mập mờ nhéo vào eo của Lục Ninh, cậu bị đau đập lại anh một phát, Hạ Đông Minh bèn cười nhạo Lục Ninh giống như quả phụ nhỏ bị lưu manh đùa giỡn. Cậu đỏ cả mặt xì một tiếng, cong đuôi chạy mấy như phía sau có sói đuổi theo, trong lòng thầm mắng câu lão dê già.
Lục Ninh biết tính người này, dễ dàng buông tha cho cậu như vậy là thể nào đằng sau cũng có chiêu trò gì, chẳng qua là sau đó cũng không thấy Hạ tiên sinh có hành động nào, lúc này mới yên lòng được. Lâm Tuyết Như đã nhiều ngày không liên lạc được với cậu, vừa mở máy một cái là đã nghe thấy chị ấy mắng xa xả, cậu cũng chỉ có thể yên lặng lắng nghe, nụ cười còn nở trên môi.
Lâm Tuyết Như đã tường thuật lại đại khái những việc đã xảy ra trong thời gian này, nên cậu mới biết được hóa ra thế cuộc đã xoay chuyển đến nhường ấy. Cuối cùng chị ấy còn do dự nói một câu, “Chuyện lần này của cậu phải cảm ơn Hạ tiên sinh cho tốt.”
Lục Nịnh gật gật đầu, cúp điện thoại.
Nhớ lại những ngày tháng mơ mơ màng màng, còn cả nền nhà đầy máu kia, cả người cậu dường như mới từ địa ngục lăn lộn một vòng mới trở về vậy.
Hàng lông mi của Lục Ninh chậm rãi rũ xuống, cậu thật sự không nghĩ đến, người kia đã vì mình làm ra bao nhiêu chuyện nhưng trước mặt cậu lại không nói một lời. Cậu biết theo tính cách của Hạ Đông Minh thì có đến tám phần là cảm thấy không cần thiết.
Chỉ bằng mấy ngày Hạ Đông Minh lao tâm khổ tứ vì những chuyện đó, cậu cũng không nên còn oán ghét gì với anh.
Trên đời này còn có vị kim chủ nào tốt hơn người này nữa sao? Lúc không có chuyện gì làm thì danh và lợi đều tiện tay ném cho mày, giết người rồi còn giúp mày giải quyết hậu quả.
Anh ấy chỉ là… không có tình cảm gì với mày mà thôi.
Lục Ninh nở nụ cười tự giễu.
Thật ra cậu không biết giữa bọn họ còn có gì để nói, nghĩ đến việc trước khi đi bị Hạ Đông Minh lợi dụng một chút làm cậu khẽ đỏ mặt đến tận mang tai.
Nhã nhặn bại hoại.
Lão già lưu manh.
Tuy cậu rất không muốn thừa nhận, nhưng quả thật bản thân thiếu Hạ Đông Minh một tiếng cảm ơn, đúng thật là như thế.
Mở Wechat ra lướt lên lướt xuống vài lần, nhưng đến cuối cùng cũng chẳng gõ được chữ nào vào khung chat.
Hạ Đông Minh cũng đang ở trên đó.
Trời đã rất khuya nhưng anh lại không chuyên tâm mấy, cứ mải chăm chú nhìn vào điện thoại, thấy khung chat của Lục Ninh có mấy lần thấy tình trạng “đang nhập” nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy có tin nhắn nào được gửi đến. Khóe miệng anh giương lên, càng khiến khuôn mặt khôi ngô kia có thêm nhiều hơn mấy phần cưng chiều.
Thật đúng là cái đồ nghĩ một đằng làm một nẻo.
Thư ký dưới quyền đã đi theo anh rất lâu, nhưng xưa này chưa thấy sếp mình lộ ra vẻ mặt như vậy bao giờ. Người ở đầu điện thoại bên kia là ai nhỉ, còn hấp dẫn hơn cả người đẹp kề cận sát bên hay sao? Thư ký Tiêu tò mò ngó vào nhưng lại bị Hạ tiên sinh khẽ lườm một cái, anh ta trong chớp mắt cảm thấy lạnh cả người vội vàng quay đầu tán tỉnh người đẹp bên cạnh. Những người có quyền thế đang ngồi ở đây đều là đã quen tay gặp dịp thì chơi bời như thế này, có người còn đẩy một cô gái ăn mặc hở hang sang ngồi cạnh Hạ Đông Minh nhưng đã bị anh khéo léo từ chối, khiến mọi người đều cảm thấy có gì đó khang khác, trước đây mỗi lần chơi bời như vậy đều sẽ nể mặt nhau một chút nhưng mà lần này bọn họ đoán, Hạ tiên sinh chẳng nhẽ lại có người trong lòng rồi?
Thật ra Hạ Đông Minh chỉ cảm thấy phiền.
Anh chẳng có tam quan gì, những người muốn nhào đến trên người anh, ai mà chẳng hấp dẫn hơn Lục Ninh gấp trăm ngàn lần. Đều là những người đẹp lẳng lơ đến tận xương tủy trực chờ dâng hiến, nhưng anh lại chỉ cảm thấy khuôn mặt bình hoa xinh đẹp kia của Lục Ninh là hợp với mình. Ngọn lửa trong người bị chọc bốc lên,