Lúc tỉnh lại, đầu óc của Lục Ninh dường như đã quên mất điều gì đó. Ban đêm đã xảy ra chuyện gì cậu gần như không nhớ nổi, mãi đến khi nhìn thấy bản thân quần áo chỉnh tề không vì say rượu phát sinh quan hệ với Hạ tiên sinh, lúc này mới thấy yên tâm. Hòn đảo nhỏ này có phong cảnh rất xinh đẹp, buổi sáng lúc thức dậy quản gia đã nói cho Lục Ninh biết Hạ Đông Minh có việc đột xuất nên đã đi từ sớm.
Người quản gia ở đây họ Vương khoảng chừng bốn mươi tuổi, là một người phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn năng động. Quản gia Vương rất hiếm thấy Hạ tiên sinh đến nơi này, chỉ có vị phu nhân nhà họ Hạ kia là thỉnh thoảng dẫn con gái đến đây du lịch mà thôi.
Hạ tiên sinh lần này còn mang theo người, bà ấy có thể nhận ra được đó chính là ngôi sao vẫn thường xuất hiện trên TV. Tuy quản gia Vương đã biết người trong cái giới này rất loạn từ lâu, nhưng nhìn tận mắt thì khác, cho dù sẽ không công khai ra bên ngoài, nhưng ánh mắt nhìn Lục Ninh luôn ẩn chứa vài phần khinh thường.
Lục Ninh ở chỗ Hạ Đông Minh như ngồi trên đống lửa, cậu còn phải trở về quay phim nhưng giữa chừng đó lại nhận được tin nhắn Vương Lôi gửi đến nói rằng lịch trình quay phim hai ngày này của đoàn phim vẫn bình thường, nhưng những phân cảnh của cậu có thể quay sau lại cho Lục Ninh nghỉ phép mấy ngày, Lục Ninh vừa đọc đã biết đây là chiêu trò của Hạ Đông Minh.
Này là có ý gì?
Lục Ninh mới đầu còn ngơ ngác nhưng sau đó mới phản ứng lại được, đây là cậu đã bị Hạ Đông Minh giam lỏng.
Không phải giam lỏng thì là cái gì? Trên hòn đảo nhỏ này cậu không hề bước ra khỏi cổng, cho dù có đi ra ngoài thì chỗ nào có thuyền, chỗ nào có máy bay? Người giúp việc của Hạ Đông Minh nếu không có lệnh của anh thì sao có thể thả cậu đi được?
Đây là cậu hoàn toàn bị tách biệt với thế giới, trên hòn đảo nhỏ biệt lập này sao?
Lục Ninh đứng dậy đi xuống dưới tầng, cậu nhìn thấy quản gia Vương bèn lạnh lùng hỏi: “Hạ Đông Minh đâu? Tôi phải quay về.”
Quản gia Vương quan sát Lục Ninh một chút cũng không để vào mắt lắm, chỉ đáp lại một câu: “Trên đảo chỉ có một chiếc máy bay, Hạ tiên sinh lúc đi đã dùng rồi nếu cậu muốn quay về thì đợi đến khi cậu ấy về rồi nói.”
Lục Ninh thiếu chút nữa đã bị thái độ của người quản gia kia chọc tức .
Cậu bèn đi gọi điện, Hạ Đông Minh nghe máy nhưng đầu dây bên kia lại cực kỳ ồn ào.
“Anh có ý gì vậy?”
Hạ Đông Minh lại khẽ cười một tiếng rồi nói: “Cho em nghỉ phép trên đảo mấy hôm, không được à? Tôi đã nói chuyện với Vương Lôi rồi!”
“Hạ Đông Minh!”
“Ngoan đi, buổi tối sẽ về với em.”
Đầu dây bên kia bèn cúp điện thoại.
Trên hòn đảo nhỏ này ngay cả internet cũng không có, cùng lắm cũng chỉ có thể gọi điện thoại, trong thời gian ngắn, Lục Ninh càng không nghĩ ra được nên gọi điện cho ai để cầu cứu. Lâm Tuyết Như nào có bản lĩnh đến mức tìm được cậu ở đây, báo cảnh sát ư? Cậu không rũ bỏ được người này, cũng chẳng biết làm căng lên thì báo chí sẽ viết như thế nào.
Lục Ninh vò đầu bứt tai, rụng mất mấy cọng tóc.
Hạ Đông Minh là người đàn ông ngồi ở vị trí cao như vậy, thế nên khao khát muốn kiểm soát thường rất lớn, điều mà trước đây Lục Ninh không chịu được cũng chính là cái này.
Anh không nói gì, mà cậu thì cái gì cũng không biết, một mình Hạ Đông Minh quyết định tất cả, Lục Ninh chỉ có thể tuân theo.
Lúc này Hạ Đông Minh đang ở Ma Cao.
Tại nhà họ Hạ.
Hạ phu nhân tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, quanh năm đều chăm sóc bảo dưỡng rất kỹ nên trông rất trẻ trung vẫn còn nhìn thấy được vẻ rực rỡ như hồi còn trẻ. Hạ phụ nhân dường như đã trở thành một người phụ nữ trong truyền thuyết, còn lâu mới trông yếu đuối như vẻ bên ngoài, chính bà ấy là người đã ngăn chặn từng cơn sóng dữ ào đến tòa cao ốc của Hạ Thị nên Hạ Thị mới có được vinh quang như ngày hôm nay.
Nhưng lần này, người phụ nữ vẫn luôn dịu dàng trước mặt con trai kia, rốt cuộc cũng đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn của mình.
“Cô bé nhà họ Liêu có gì không tốt, sao con lại không vừa mắt?”
Hạ Đông Minh liếc nhìn tờ tạp chí vứt trên bàn.
Bốn chữ lớn “Hạ Liêu liên hôn” xuất hiện trên mặt báo.
“Tin tức này là mẹ tung ra ngoài?”
Hạ phu nhân nhấp một ngụm trà, gật gật đầu, “Bây giờ chẳng qua là tạm thả tin ra ngoài xem thị trường chứng khoán thế nào, nếu như là tin chính thức còn cần con phải đến sao, dù sao cũng là con lấy vợ.”
Hạ Đông Minh cau mày, “Hạ gia không cần phải liên hôn.”
Hạ phu nhân nhìn chằm chằm vào con trai của mình rồi buông lời than thở, “Vậy con nói đi, con muốn lấy người như thế nào? Bàn về bối cảnh gia thế, tướng mạo nhân phẩm cũng chỉ có cô bé nhà họ Liêu kia là xứng với con mà thôi, con còn muốn thế nào nữa? Mọi nhất cử nhất động của nhà chúng ta đều bị người khác nhìn vào cả đấy, con cho rằng mình có thể tự quyết định hôn nhân của bản thân sao?”
“Nếu con thích cái cậu minh tinh họ Lục kia, sau khi kết hôn bao nuôi thế nào, nam nữ ra sao mẹ cũng không quản, nhưng người trong nhà này nhất định phải xứng với con.”
“Cứ nhất quyết phải là nhà họ Liêu sao?”
Khóe miệng Hạ Đông Minh khẽ nhếch lên, dường như có chút ý cười châm biếm.
Hạ phụ nhân đầu tiên là ngẩn ra, bà ấy không hiểu ý của con trai mình.
Hạ Đông Minh châm thuốc lên, hút hai hơi.
Chỉ những lúc bức bối anh mới hút thuốc.
Làn khói làm mờ khuôn mặt điển trai của Hạ Đông Minh, Hạ phu nhân nhìn thấy con trai mình nở nụ cười trên môi, nhưng những lời nói ra lại đủ để làm bà khiếp sợ.
“Mẹ, lúc nhà họ Hạ có chuyện vì sao nhà họ Liêu lại ra tay giúp đỡ?”
“Hai người chỉ là có quan hệ bạn bè, vậy mà cũng đủ để ông ta bằng lòng bước lên con thuyền sắp chìm của nhà họ Hạ hay sao?”
“Mẹ cứ muốn trở thành người một nhà với nhà họ Liêu như vậy cơ à?”
“Muốn liên hôn?”
Hạ Đông Minh gảy tàn thuốc một cái, “Mẹ tự làm đi, con cũng không phản đối.”
Sắc mặt Hạ phu nhân tái nhợt một mảnh.
“Con đã biết từ lúc nào vậy?” Tay bà ấy hơi run lên, gần như không cầm chắc được cốc trà trong tay mình.
Hạ Đông Minh nghĩ ngợi một lúc, “Cũng là chuyện mấy ngày nay thôi.”
Trước đây Hạ Đông Minh