Nghe ra được ý tứ của Túc Khiêm, gương mặt Tô Dục Chu dần ửng hồng, nhịp tim cũng tăng tốc mấy phần.
Nhưng, cậu không hiểu lắm mối liên kết giữa hai việc này.
"Tại sao?" Tô Dục Chu ngờ vực hỏi: "Anh đi họp với...!Với việc chúng ta ngủ thì liên quan gì?"
"Giờ trạng thái của cả hai ta đều ổn định, kì tình nhiệt cũng không phát tác, với cả...!Với cả sáng nay ở trong xe chẳng phải mới..."
Câu tiếp theo, Tô Dục Chu không nói được nữa.
Túc Khiêm nhìn cặp mắt lấp lánh, khuôn mặt và hai tai đều đỏ rần của người kia, không khỏi nhếch khóe môi, rất hài lòng mở cửa tủ lạnh, nhét cái túi "sản phẩm thất bại" chướng mắt trên tay vào.
Sau đó anh nói: "Đúng là từ sáng đến giờ kì tình nhiệt của cả hai chúng ta đều không phát tác, điều này cũng chứng minh việc ngủ với nhau có tác dụng."
"Thế nên, để tránh có vấn đề trong lúc tôi đi họp thì hai ta nên làm lại lần nữa."
Vẻ mặt Túc Khiêm dần trở nên nghiêm túc, anh cũng không phải đang đùa Tô Dục Chu hay dùng việc này để che giấu, mà là anh thật sự cần chúng.
"Đương nhiên là vì ngày mai chiều tôi mới họp nên tốt nhất là việc này nên tiến hành vào buổi sáng."
Dựa trên kết quả của ngày hôm nay, như vậy ít nhất cũng đủ để anh chống đỡ từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc cuộc họp.
Thật ra Túc Khiêm đã cố hết sức để không phải ra ngoài rồi, gần như mọi hội nghị đều sử dụng gọi video, phần lớn công việc cũng giải quyết qua email, cái gì cần kí tên thì để thư kí sửa sang lại xong mang tới nhà.
Có điều, không phải tất cả mọi việc đều có thể hoàn thành từ nhà, một vài thương vụ hợp tác cần phải gặp mặt nói chuyện mới đủ thành ý, đây là chuyện không thể tránh được
Tô Dục Chu cắn môi.
Mặc dù cậu đã đồng ý sẽ tiếp tục duy trì quan hệ đặc thù kia với Túc Khiêm, nhưng thẳng thừng nói ra như vậy vẫn khiến cậu có phần xấu hổ.
Nhưng mà đã lỡ nhận lời rồi thì còn làm gì được nữa?
Tô Dục Chu qua loa gật đầu, nhìn Túc Khiêm mỉm cười vươn tay xoa đầu mình, cậu ngẫm nghĩ rồi chợt hỏi: "Vậy là món bò bít tết tối nay là anh làm thật à?"
Nghe vậy, động tác của Túc Khiêm cứng đờ.
Anh không ngờ Tô Dục Chu lại vòng về chủ đề cũ nhanh như vậy.
Anh giả vờ như không nghe thấy, thu tay lại, mở tủ lạnh ra lấy hai bình nước khoáng ở trong ngăn, sau đó đi ra khỏi phòng bếp.
Ý tứ tránh né quá rõ ràng, Tô Dục Chu lại không định dễ dàng buông tha cho anh như vậy.
Cậu lẽo đẽo theo sau anh ra ngoài, vừa đi vừa không ngừng truy hỏi: "Đúng không đúng không? Túc tiên sinh, món bò bít tết tối nay là anh nấu đúng không?"
Túc Khiêm không để ý tới cậu, ngồi xuống ghế sô pha, cầm điều khiển bật TV lên, trên màn hình là kênh thời sự, biên tập viên đang đọc bản tin quốc tế.
Người đàn ông làm ra vẻ hai tai không nghe thấy gì hết, rất chú tâm xem thời sự, khiến Tô Dục Chu cảm thấy hơi buồn cười.
Cậu không ngờ rằng vị Túc tiên sinh trông rất điềm tĩnh trưởng thành này lại có một mặt ngây thơ như vậy.
Tô Dục Chu nhìn Túc Khiêm chằm chằm, được một lúc vẫn thấy anh không thèm để ý tới mình thì bĩu môi, không nói gì nữa.
Cậu đi tới ngồi xuống đầu kia của ghế sô pha, co hai chân lên, cùng xem thời sự với Túc Khiêm.
Trong chốc lát, căn phòng trở về với tĩnh lặng, chỉ còn tiếng biên tập viên đang đọc bản tin.
Mặc dù Túc Khiêm đang xem thời sự nhưng thật ra đuôi mắt vẫn luôn quan sát Tô Dục Chu.
Thấy cậu im im xem TV, không để ý tới mình nữa thì âm thầm thở ra một hơi.
Nhưng một lát sau, anh lại không nhịn được quay sang, nhìn về phía Tô Dục Chu.
Cậu thanh niên đang ngồi khoanh chân, hai tay chống lên đầu gối, mắt chăm chú dán vào màn hình, như thể hoàn toàn bị phóng viên đưa tin hấp dẫn.
Túc Khiêm hơi nhíu mày, một lúc lâu sau mới thu hồi ánh nhìn, tiếp tục xem bản tin về tình hình chính trị đương thời, lại phát hiện mình có xem mấy cũng không vào.
Thế là, anh không nhịn được mà ho một tiếng.
Tô Dục Chu vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Túc Khiêm dựa vào thành ghế, đầu ngón tay khẽ gõ lên tay vịn, hàng mày nhíu chặt để lộ chút bực bội.
Một lát sau, anh lại ho thêm tiếng nữa.
Lần này cuối cùng Tô Dục Chu cũng có phản ứng, cậu quay qua nhìn anh một cái.
Trong lòng hơi nhảy lên, Túc Khiêm giả vờ như lơ đãng quay sang, chuẩn bị đối diện với ánh mắt của cậu, ai ngờ lại thấy cậu thanh niên đã tiếp tục nhìn về phía TV.
"..."
Nhìn một bên mặt hết sức tập trung của cậu Alpha trẻ tuổi, Túc Khiêm híp mắt, cuối cùng vươn tay cầm điều khiển.
Anh quyết định tắt TV đi.
Nhưng mà đang định bấm vào nút tắt màn hình, Tô Dục Chu vốn đang ngồi im không cựa quậy lại hơi ngả người về đằng trước.
Mặc dù mắt cậu vẫn dán vào màn hình TV, nhưng cái tay lại chuẩn xác bắt được chai nước khoáng trên bàn trà.
Tô Dục Chu mở nắp chai, giơ về phía anh.
Túc Khiêm nhìn chai nước cậu đưa tới, hơi khựng lại, rồi chậm rãi đặt điều khiển xuống, cầm lấy nhấp một ngụm.
Vẻ mặt cũng trở nên ôn hòa hơn.
Anh nhìn về phía Tô Dục Chu, sau một hồi do dự đấu tranh thì quyết định mở miệng nói: "Bò bít tết đúng là tôi làm."
Rốt cuộc Tô Dục Chu cũng chịu quay sang nhìn anh.
Mắt người thanh niên dịu dàng mà trong veo, không hề có sự khinh thường hay chế giễu mà Túc Khiêm hằng tưởng.
Nhìn vào đôi mắt ấy, anh bỗng cảm thấy bình tĩnh lạ kì.
Hình như thừa nhận thất bại của mình, cũng không khó chịu đến vậy.
Túc Khiêm xoay mặt đi, thấp giọng nói: "Lúc trưa tôi nói sai rồi, nấu cơm...!Rất khó."
"Cậu rất giỏi."
Đây là lần đầu tiên trên phương diện khả năng, Túc Khiêm thừa nhận mình thua bởi một Alpha.
Nhưng không biết vì sao, nghĩ đến việc Alpha kia là Tô Dục Chu, anh lại cảm thấy mình có thể chấp nhận.
Nói xong, anh đợi phản ứng của Tô Dục Chu.
Nhưng mãi vẫn không thấy cậu thanh niên nói gì.
Túc Khiêm nhịn một hồi, cuối cùng vẫn xoay đầu sang.
Kết quả anh lại thấy Tô Dục Chu không biết từ lúc nào đã sấn tới bên cạnh, cặp mắt nâu nhạt xinh đẹp đang cong cong nhìn mình.
Túc Khiêm bị cậu nhìn đến mất tự nhiên: "Cậu làm gì..."
Người thanh niên lại toét miệng cười với anh: "Anh vừa khen tôi."
"Vậy...!Vậy thì sao?"
"Chẳng sao cả." Tô Dục Chu lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bò bít tết anh làm ăn ngon lắm."
Mặc dù số lần thất bại có hơi khoa trương nhưng nghĩ tới việc Túc Khiêm mất mấy tiếng mới làm ra được hai miếng thịt bò kia, Tô Dục Chu lại cảm thấy vui vẻ.
Túc Khiêm liếc cậu một cái.
"Không cần phải nói mấy câu nịnh nọt đó."
Trình độ nấu nướng của anh thế nào, thật ra chính anh cũng tự hiểu.
Nhưng Tô Dục Chu lại làm vẻ vô tội: "Sao anh lại nghĩ như vậy nhỉ? Tôi ăn hết cả hai phần bò bít tết đó."
Túc Khiêm khựng lại.
Ăn hết một món ăn đúng thật là lời khen ngợi lớn nhất với người nấu.
Tô Dục Chu không ngừng nỗ lực: "Tôi còn muốn ăn nữa."
Túc Khiêm cụp mắt nhìn cậu.
Lúc nói chuyện, cậu thanh niên ở ngay sát bên anh, cặp mắt cún con sáng lấp lánh, đựng đầy ý cười và chờ mong.
Không biết có