Phải biết là, Tần Sơn có khả năng đập cho Đạo Trưởng đến mức không có sức để phản đòn, nên càng đừng nói đến Bạch Diệc Phi.
Cú đấm thứ hai của anh vẫn không thể chạm đến Tần Sơn, Tần Sơn thì lại nhấc chân lên đạp thẳng vào bụng của Bạch Diệc Phi.
“Rầm!”
Bạch Diệc Phi bị đạp văng ra ngoài, bay ra một đoạn rất xa.
“Rầm!”
Người Bạch Diệc Phi đập mạnh lên lan can của boong tàu rồi mới nện xuống sàn tàu.
Sau đó, anh cảm thấy bụng mình quặn thắt, đau đến nỗi khuôn mặt của anh vặn vẹo hết cả lại.
Tần Sơn từ từ bước tới, sau đó ngồi xổm xuống đưa tay xốc cổ áo Bạch Diệc Phi lên, bật cười nói một câu: “Để tâm đến Chu Khúc Nhi như vậy? Có đáng không? Cô ta cũng chỉ là bạn thân của vợ anh mà thôi, anh lại quan tâm đến cô ta như vậy? Hay là anh với cô ta…”.
Nghe được những lời này, hai mắt Bạch Diệc Phi lại loé lên tia sáng màu đỏ.
Bạch Diệc Phi dùng ánh mắt hung hãn nhìn chằm chằm Tần Sơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ấy là người phụ nữ của anh tôi, cũng là người phụ nữ của anh trai anh, con mẹ nó anh đừng có nói lung tung!”
“Nếu anh dám làm tổn thương đến cô ấy, mẹ kiếp, tôi có làm ma cũng không tha cho anh đâu!”
Tần Sơn nhíu mày nhìn Bạch Diệc Phi chằm chằm.
Bạch Diệc Phi cũng nhìn chằm chằm lại Tần Sơn, chẳng qua là trong ánh mắt của anh còn lộ ra sự phẫn nộ khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi.
Hai người cứ nhìn nhau chằm chằm một lúc ai cũng không nói năng gì.
Bầu không khí trở nên cực kỳ căng thẳng.
Đột nhiên, Bạch Diệc Phi kêu lên một tiếng.
“A!”
Đồng thời, đôi mắt của anh bỗng biến thành một màu đỏ tươi như máu.
Một giây tiếp theo.
“Bốp!”
Tần Sơn giơ tay đập mạnh vào sau gáy của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi trợn mắt lên một cái rồi ngất xỉu.
Trước khi ngất đi, anh dường như nghe thấy một giọng nói: “Con mẹ nó tôi không có anh trai! Cũng không phải anh trai của anh!”
...
“Rào!”
Một chậu nước lạnh dội lên người Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi giật mình, lập tức tỉnh dậy.
Mở mắt ra, anh phát hiện ánh sáng trong phòng rất tối, hơn nữa còn có cảm giác lắc lư.
Sau khi tỉnh dậy, anh lập tức ý thức được mình bây giờ có lẽ đang ở trên thuyền.
Bên trong căn phòng này ngoài anh ra còn có bốn năm người nữa, trong đó có một người là Chu Truyền Võ.
Chu Truyền Võ khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng cười nhìn Bạch Diệc Phi: “Ái chà, tỉnh rồi à?”
Trong tay Chu Truyền Võ cầm một cây roi màu đen, vừa nói vừa vung tay lên quất mạnh cây roi xuống đất.
Song Bạch Diệc Phi chỉ hỏi: “Vợ tao đâu?”
Động tác của Chu Truyền Võ hơi khựng lại, ngay sau đó bật cười lạnh lùng, nói: “Còn có tâm trạng quan tâm đến vợ mày nữa à, tốt nhất hãy quan tâm đến mày trước đi!”
Ánh mắt Bạch Diệc Phi cực kỳ lạnh lùng nhìn Chu Truyền Võ, dùng giọng điệu rất là khinh thường nói: “Tao nói rồi, mày không có tư cách để nói chuyện với tao, gọi Lâm Dụ Xương ra đây cho tao”.
Chu Truyền Võ bực bội không thôi.
Lúc ở trên boong tàu, khi nghe Bạch Diệc Phi nói những lời này ông ta đã vô cùng tức giận, chí ít thì ông ta cũng là gia chủ của một trong mười gia tộc hào môn, ở thủ đô cũng được tính là người có máu mặt.
Thế mà trong mắt Bạch Diệc Phi lại chẳng coi ông ta ra gì, thậm chí lúc ở trên boong tàu, Lâm Dụ Xương còn nói ông ta chẳng bằng một tên vệ sĩ, dựa vào cái gì?
Bây giờ Bạch Diệc Phi lại nói với ông ta rằng ông ta không có tư cách, Chu Truyền Võ lại càng điên tiết hơn.
“Bốp!”
Chu Truyền Võ vung roi lên quất mạnh lên người Bạch Diệc Phi.
“Con mẹ nó, mày có bản lĩnh gì mà dám nói những lời như vậy với tao, còn không phải là ỷ vào phía sau mày có Bạch Vân Bằng chống lưng hay sao?”
“Nếu không có Bạch Vân Bằng thì mày cũng chả là cái thá gì cả!”
“Ông còn là gia chủ của nhà họ Chu đây!”
Cây roi đánh lên người Bạch Diệc Phi, sau đó trên cánh tay anh liền xuất hiện một vết hằn rớm máu.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại chẳng có phản ứng gì, đến biểu cảm trên mặt của anh cũng chẳng hề thay đổi.
Những người khác nhìn thấy vậy thì giật mình kinh hãi, có người lập tức ngăn Chu Truyền Võ lại nói: “Gia chủ đừng tức giận, loại chó này chắc chắn là cố ý muốn chọc giận ông, đừng để cho nó đạt được mục đích!”
“Đúng đúng đúng, gia chủ, chúng ta cứ hỏi trước đã!”
Chu Truyền Võ không vung roi lên nữa mà hít sâu liền mấy hơi sau đó trợn trừng mắt lên nhìn Bạch Diệc Phi: “Nếu như không phải đại boss nói không cần mạng của mày thì hôm nay tao sẽ đập chết mày!”
“Nói, kho vàng số 3 ở đâu?”
Về việc kho vàng, Bạch Diệc Phi trước đó không hề hay biết gì, mãi sau này mới dần dần hiểu được một chút, cộng thêm sự phân tích của Bạch Vân Bằng và Diệp Giả nên anh mới hiểu được đại khái.
Khoảng sáu mươi năm trước, không biết là ai đó nói rằng có
bốn kho vàng lớn của quốc gia, mà trong kho vàng này được chất đầy vàng, ngay đến cả mặt đất cũng được lát bằng vàng.
Ban đầu mọi người không có ai tin chuyện này cả, dù gì thì những việc như vậy có nghe rồi cũng sẽ cảm thấy rất hoang đường, hầu như không có một chút căn cứ xác thực nào để chứng minh nó là thật cả.
Nhưng vào hai mươi năm trước, sau khi Lương Minh Nguyệt trở thành Chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, ông ta đã lập tức san lấp đá ngầm dựng nên hòn đảo này.
Theo như lúc đó, Lương Minh Nguyệt làm vậy là bởi vì phát hiện ra kho vàng số 3, cũng chính vì kho vàng này mà nhà họ Lương mới đột ngột phất lên như thế.
Lúc này, việc liên quan đến bốn kho vàng kia mới bị mọi người biết đến, bọn họ dường như đã tin tưởng vào câu chuyện này, cho nên có rất nhiều bậc thầy về phong thuỷ cùng với đám trộm mộ đều muốn tìm được bốn kho vàng này.
Đương nhiên, mối quan hệ hợp tác giữa bậc thầy phong thuỷ và gia tộc hào môn mới là ổn thoả nhất, gia tộc hào môn ra tiền, bậc thầy phong thuỷ bọn họ ra sức.
Trong số đó, hai bậc thầy phong thuỷ nổi tiếng nhất chính là Sa Phi Dương và Thiên Hoa Sơn.
Nếu như nói trước đây, Bạch Diệc Phi nghe thấy kiểu tin đồn như vậy thì chắc chắn sẽ khịt mũi khinh thường và không bao giờ thèm tin, nhưng đến bây giờ thì anh không thể không tin nữa, bởi vì anh đã phát hiện ra kho vàng.
Đạo trưởng và người nhà họ Lâm cũng đã đoán ra anh biết được kho vàng số 3 ở đâu.
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm Chu Truyền Võ, lạnh lùng nói: “Nói cho mày cũng được, nhưng tao phải nhìn thấy vợ tao bình yên vô sự”.
Chu Truyền Võ bật cười chế nhạo: “Mày cho là bây giờ mày còn có tư cách để mặc cả nữa à?”
Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Có”.
“Tao muốn biết vợ tao có được an toàn hay không, nó cũng giống như việc mấy người muốn biết được vị trí của kho vàng số 3 ở đâu”.
Chu Truyền Võ nghẹn lời.
Câu nói này của Bạch Diệc Phi khiến cho ông ta nhất thời không thể phản bác lại được.
Còn Bạch Diệc Phi lại nhìn chằm chằm Chu Truyền Võ nãy giờ không nói năng gì, dường như đang do dự.
Cho nên, trong lòng của Bạch Diệc Phi dần dần, từ từ trở nên nặng nề.
Rõ ràng là một câu hỏi rất dễ để trả lời, thậm chí cách làm cũng rất đơn giản, bọn họ có thể đưa Lý Tuyết đến trước mặt Bạch Diệc Phi để uy hiếp anh, bởi vì Lý Tuyết chính là mạng sống của Bạch Diệc Phi
Chỉ cần làm như vậy thì Bạch Diệc Phi sẽ không hề do dự mà đưa bọn họ đến kho vàng.
Nhưng không hề.
Cho nên Bạch Diệc Phi không thể không nghi ngờ, Lý Tuyết có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Bạch Diệc Phi không dám nghĩ sâu hơn, càng nghĩ anh lại càng cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, Chu Truyền Võ đột nhiên nhìn vào Bạch Diệc Phi nở nụ cười dữ tợn nói: “Bạch Diệc Phi, mày đã rơi vào trong tay tao thì chắc chắn sẽ không thể thoát ra được, tao khuyên mày tốt nhất nghe lời, nói ra vị trí của kho vàng, nếu không, tao có thể dùng bất kỳ cách nào để dày vò mày”.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng bật cười: “Tao muốn gặp vợ tao, những thứ còn lại miễn bàn”.
Chu Truyền Võ nghiến răng, sắc mặt vặn vẹo nói: “Được, đây là do mày tự chuốc lấy!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh, rồi cứ nhìn ông ta khiêu khích, ý nghĩa trong đó khỏi cần nói cũng rõ.
Tiếp đó, Chu Truyền Võ cầm roi lên quất thật mạnh lên người Bạch Diệc Phi.
“Chát!”
Tiếng roi đánh lên người Bạch Diệc Phi phát ra tiếng vang chát chúa.
Cơ thể Bạch Diệc Phi run rẩy nhưng anh vẫn nghiến chặt răng không kêu ra tiếng, thậm chí biểu cảm trên mặt và ánh mắt vẫn không hề thay đổi.