"Ah~" - Lâm Uyển Bạch vừa tỉnh dậy đã khẽ kêu lên một tiếng. Toàn thân cô trần như nhộng, ê ẩm không thôi, tưởng chừng chỉ nhẹ cử động cũng đủ nghe tiếng xương kêu răng rắc. Đầu cô đau như búa bổ vì chưa tỉnh rượu. Cô ôm đầu, từ từ nhớ lại những chuyện đã xảy ra.
Đêm qua rõ ràng cô vẫn đang ở quán rượu làm PG. Cô rót rượu cho rất nhiều khách hàng, cũng có uống xã giao mấy ly cho có lệ. Làm cái nghề này được một khoảng thời gian, tửu lượng của cô cũng không phải là tồi. Nhưng hôm qua hết người này đến người khác ép cô tiếp rượu đến choáng váng mặt mày. Cô lúc đó không còn đứng vững, chỉ nhớ có người nói sẽ đưa cô về.
Sau đó, cô không còn đủ tỉnh táo mà gật gật mấy cái. Tiếp sau đó, cô không còn nhớ gì nữa. Bây giờ tỉnh lại trong hoàn cảnh này, với một người lăn lộn với đời cũng không phải ngày một ngày hai, cô thừa hiểu mình đang rơi vào chuyện tồi tệ gì.
[Lâm Uyển Bạch cô đúng là đồ ngốc chết đi được, mang cái tiếng xấu làm gái quán rượu còn bị người ta chuốc cho say, bị mất cả cái quý giá nhất của người con gái. Vốn đã không còn chút tài sản nào bên người, giờ thì hay rồi, cái quý nhất cũng mất] - Cô tự trách mình rồi cười khổ, một giọt nước mắt trào ra khiến hàng mi cô hơi ươn ướt, thật xinh đẹp, cũng thật đáng thương.
"Bịch." - Một tiếng động phát ra cắt đứt tâm trạng đau buồn của Lâm Uyển Bạch. Cô xoay người lại, ê nhức vô cùng, lại nhìn thấy cạnh bên mình là một xấp tiền dày cộm. Đứng cạnh giường còn có một gã đàn ông cao lớn, toàn thân lực lưỡng và khuôn mặt lạnh tanh như người sống ở âm ti địa ngục.
Cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn, trong khi ánh mắt hắn dùng với cô tỏ rõ thái độ vô cùng khinh thường:
"200.000 tệ. Đã thỏa mãn tham vọng của cô chưa?"
Nghe lời sỉ nhục này, Lâm Uyển Bạch không chịu nổi mà cố gắng chống tay ngồi dậy. Cô tức giận nhìn trực diện đối phương:
"Anh nói vậy là ý gì? Anh nghĩ đống tiền này mua được lòng tự trọng của tôi?"
Hắn nghe vậy liền nhếch mép cười khinh. Không ngờ thời buổi này vẫn còn loại phụ nữ lẳng lơ lại luôn tỏ ra mình thanh cao trong sạch như vậy.
"200.000 không mua nổi, vậy 300.000?"
"..."
"400.000 hay 500.000?"
"..."
Hắn thở dài một tiếng: "Bổn thiếu gia quả thật rất nhiều tiền, nhưng để mua lòng tự trọng của cô mà dùng quá nhiều tiền thật sự không đáng. Còn nếu cô muốn một thứ cao sang hơn như việc được làm bạn gái của tôi thì..."
Đối phương chưa kịp dứt lời, Lâm Uyển Bạch bỗng trèo xuống giường, gom vội chiếc áo sơ mi ở gần đó, quát lớn:
"Lão nương đây cũng nói cho anh biết, tiền của anh để làm miếng lót giày cho bà vẫn còn chưa có cửa. Còn anh, tu thêm mấy kiếp nữa rồi hẵng nghĩ đến chuyện được làm bạn trai tôi!" - Nói rồi cô nhanh chóng đến bàn xách túi của mình rời đi, bỏ mặc gã xấu tính kia ở lại một mình, còn cố ý đóng cửa thật mạnh như dằn mặt.
Đây là loại đàn bà gì đây? Hắn thật sự không hiểu nổi. Tất cả những người phụ nữ để được lên giường với hắn từ trước đến nay luôn vô cùng ngoan ngoãn, đột nhiên từ đâu lại chui ra một ả kì quặc thế này?
Còn nữa, cô ta dám quát cả hắn, còn chê tiền của hắn. Lần đầu tiên trên đời có kẻ dám làm những điều đó với hắn. Cô ả này đúng là gan to bằng trời. Bực tức, hắn quơ tay tung luôn chăn rơi xuống đất.
Khi chăn rơi xuống rồi, hắn cau mày nhìn vệt máu đỏ tươi đã in khô dưới lớp ga giường...
- ----------------
Vài tiếng sau, bệnh viện đa khoa thành phố.
"Thưa cô Lâm, tiền viện phí đợt này của bệnh nhân là 2000 tệ, nhưng thời hạn nộp tiền chỉ còn 2 ngày nữa. Nếu không nhanh chóng, chúng tôi không thể tiếp tục tiến hành điều trị cho bệnh nhân." - Y tá ở quầy thu ngân rành rọt thông báo, từng lời như đâm xuyên qua lồng ngực Lâm Uyển Bạch.
"Vâng." - Cô trả lời cho qua rồi lủi thủi đi về, định vào thăm bà ngoại một chút, nhưng hiện giờ cô có việc