Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương 36


trước sau

Advertisement


Mỗi lần đều bị nữ sinh đưa về nơi ở khiến cho Trương Hằng cảm thấy có chút xấu hổ, trên điện thoại di động của hắn có phần mềm hướng dẫn, thật ra là có thể tự mình tìm đường trở về, nhưng Ameko vẫn kiên trì đưa hắn đến trường học.

Trương Hằng cũng chỉ có thể mời nàng ăn cơm tối ở nhà ăn để cảm ơn.

Sau khi làm việc ở cửa hàng đồ Tây, vấn đề tài chính cấp bách của Trương Hằng được giải quyết, hiện tại mỗi tháng hắn nhận được 70 ngàn yên tiền công.

Số tiền kia có thể để cho hắn sinh hoạt ở thành phố này, nhưng cũng chỉ giới hạn điểm này, muốn dùng phương pháp này tích lũy tiền mua xe cũng quá không thực tế, Trương Hằng tạm thời cũng không tìm được biện pháp giải quyết, nhưng là việc đề cao kỹ thuật lái xe ngược lại là có một chút manh mối.

Ở trên đường trở về Trương Hằng hỏi Ameko tên cha nàng, mở ra điện thoại, nhập Takeda Tetsuya bốn chữ, kiểm tra ra kết quả tất cả đều là tin tức liên quan đến cửa hàng thủy sản Takeda.

Nhìn thấy đều rất bình thường.

Về sau hắn dùng công cụ chỉnh sửa hình ảnh đem nam nhân trong tấm ảnh cắt ra, phóng to , upload lên Facesaerch, đây là phần mềm Google API dùng để tìm kiếm khuôn mặt, có thể ở trên mạng tìm thấy ảnh chụp tương tự.

Bất quá hiệu quả bình thường, sai lầm có đôi khi thật lớn, đừng nói để Bạch Bách Hà ảnh chụp tìm kiếm Vương Lạc Đan, có đôi khi để Kim Thành Vũ đều có thể tìm kiếm đến Triệu Bản Sơn.

Nhìn trước mặt hiện ra lượng lớn hình ảnh, Trương Hằng biết mình đêm nay lại có chuyện cần làm.

.

.

.

Sáng ngày thứ hai, Trương Hằng hiếm khi ngủ dậy muộn, bởi vì buổi sáng không có lớp cũng không cần làm thêm, hắn nằm đến 10 giờ mới mới tỉnh, bất quá về sau lại là không quên bù lại chạy bộ buổi sáng.

Ăn xong điểm tâm (cũng là cơm trưa) , Trương Hằng nhận được 2 tin nhắn của Ameko, một tin là "Chuyện ngày hôm qua cảm ơn ngươi" còn có một tin là "Momoko uống nước bồn cầu nhiều hình như lại tiêu chảy, ta dẫn nó đi ra cửa xem bác sỹ thú y" .

Trương Hằng dùng tiếng Nhật mới vừa học được trả lời một câu trên đường cẩn thận, sau đó thiết lập [cửa hàng thuỷ sản Takeda] thành điểm đến trên phần mềm.

Đây là lần thứ nhất hắn đi xa nhà khi không có Ameko, cũng may có chút ấn tượng trên đường đi, sau một tiếng rưỡi thành công tìm đến địa điểm ngày hôm qua.

Lần này nam nhân kia không ngủ nướng, bất quá xem ra cũng là mới vừa rời giường không lâu, đi dép cùng quần cộc, mặc một cái áo ngủ, đứng ở ngoài cửa kiểm tra thùng sò điệp Nhật bản.

Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác liền nhìn thấy Trương Hằng bị hù kêu to một tiếng, phát ra ngôn ngữ mà Trương Thành không hiểu, lùi lại tìm chung quanh vũ khí phòng thân, mắt thấy Trương Hằng không có ý dừng bước, hắn móc điện thoại ra, làm bộ muốn gọi 110:

"Nghe Ameko nói đại thúc có thể nghe hiểu tiếng Anh?" Trương Hằng dùng tiếng Anh nói

"Đúng thì sao?" Nam nhâm tìm được một cây lau nhà, nắm thật chặt trong tay, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng

"Uy, tiểu tử ta cảnh cáo ngươi, coi như ngươi là bạn trai Ameko, cũng không có tư cách xen vào đến chuyện nhà của chúng ta, lại không đi ta liền báo cảnh sát."

"Ta không phải vì chuyện ngày hôm qua tới." Trương Hằng lắc đầu nói:

"Chúng ta vào bên trong nói chuyện?"

"Đừng, đừng cử động! Đừng suy nghĩ dùng quỷ kế đến gần ta!" Nam nhân đề cao giọng xem ra ngày hôm qua bị quẳng qua vai một cái, tâm lý của hắn chịu ám ảnh không nhẹ.

Dù nói chuyện bằng tiếng Anh cũng không cần lo lắng người chung quanh sẽ nghe được, Trương Hằng cũng không nhất định phải vào phòng, mở miệng nói:

"Ta đây nói thẳng, ta muốn mời ngươi dạy ta cách đua xe."

".

.

."

Nam nhân nghe vậy sững sờ:

"Ngươi nghĩ một ông chủ cửa hàng thủy sản có thể dạy ngươi đua xe? Là khẩu ngữ tiếng Anh của ngươi không tốt, hay thính lực của ta xảy ra vấn đề, đây là cái gì, đây là chuyện cười sao?" Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:

"Chẳng lẽ Ameko không có nói cho ngươi biết sao? Ta không biết lái xe, bằng không thì từ sau lúc nhân viên giao hàng trong tiệm từ chức cũng không đến nỗi tồn đọng nhiều đơn đặt hàng như vậy." Ông chú trung niên chỉ vào một đống thùng đựng hàng hải sản bên cạnh, vẻ mặt cũng hết sức bất đắc dĩ.

Trương Hằng lại là bất vi sở động:

"Khả năng tự học tiếng Anh cũng quá tốt rồi, Takeda Tetsuya hoặc là ta nên gọi ngươi là Tsuchiya Yōsuke? Lúc còn trẻ là tay đua xe thiên tài, sau khi tốt nghiệp trung học qua Châu Âu, dùng kỹ thuật lái xe ưu tú hấp dẫn được sự chú ý của nhà tài trợ, thành công gia nhập FIA GT Grand Prix, thành tích cao nhất là á quân thành phố New York, nhưng cuối cùng bởi vì đắc tội quản lí cấp cao của đội xe không thể không về nước, 17 năm trước đạt được vị trí quán quân của giải D1 GRAND PRIX, cùng năm bắt đầu phát động khiêu chiến với DK, trong 23 khu ở Tokyo có 22 khu đua xe ngầm bại dưới tay ngươi, thế nhưng ở đỉnh cao danh vọng lại quyết định giải nghệ, về sau không biết tung tích." Trương Hằng không nhanh không chậm nói.

"Ta không biết người ngươi đang nói là ai." Ông chú trung niên nghiêm mặt nói:

"Tiểu tử ngươi muốn chơi đua xe thì ra chỗ khác chơi, đừng ở trước cửa hàng thuỷ sản, ảnh hưởng ta làm ăn." Mặc dù hắn nỗ lực giả vờ như bình tĩnh, nhưng Trương Hằng nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, chú ý tới thời điểm hắn nghe thấy cái tên Tsuchiya Yōsuke đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, Trương Hằng có 90% chắc chắn bản thân tìm được chính chủ.

"Tại sao phải trốn, còn đổi tên thành Takeda Tetsuya, không muốn bị người khác tìm thấy sao?" Ông chú trung niên nghe vậy vẻ mặt rốt cuộc thay đổi:

"Tiểu tử, ngươi đang uy hiếp ta?"

"Cuối cùng chịu thừa nhận sao, Tsuchiya tiên sinh?"

"Cái gì ta cũng đều chưa thừa nhận." Ông chú trung niên cảnh giác nói.

Trương Hằng ngược lại cũng không tiếp tục thúc ép đối phương, hắn chỉ là muốn xác nhận thân phận đối phương, mặc dù tên này từ đầu đến chân đều lộ ra một vẻ không bị đánh không chịu nhận tiện khí, nhưng bởi vì Ameko, lần này coi như hắn gặp may mắn, Trương Hằng cũng không dự định dùng biện pháp cưỡng ép, bất quá hắn cũng không có rõ ràng phủ nhận.

"Trong tiệm của ngươi không phải còn thiếu nhân viên giao hàng sao, ngươi xem ta như thế nào? Ta giúp ngươi giao hàng, không cần tiền lương, với tư cách trao đổi là ngươi dạy ta đua xe." Câu nói không cần tiền lương rõ ràng để cho ông chú này mắt sáng rực lên, hắn ở trong lòng nhanh chóng cân nhắc được mất, chủ yếu là hậu quả khi cự tuyệt người nào đó, một lát sau tròng mắt của hắn đảo như rang lạc, Trương Hằng biết rõ đối phương đã động tâm, nhưng mà bản tính gian thương khiến Takeda Tetsuya nhịn không được hỏi nhiều một câu:

"Ta dạy cho ngươi đua xe, ngươi giúp ta giao hàng cộng thêm trả cho ta một khoản học phí nữa?"

".

.

."

"Ta có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, tốt a, chuyện học phí liền thôi." Ông chú thấy sắc mặt người nào đó không tốt với vội vàng lại sửa lời nói:

"Nhưng ta cảnh cáo trước, chúng ta phải quy định 3 điều, đầu tiên, đừng nhắc lại cái tên Tsuchiya Yōsuke, nơi này không có người này.

Thứ hai, chúng ta không phải quan hệ thầy trò, ta là ông chủ của ngươi, ngươi là nhân viên giao hàng của ta, ta chẳng qua là sợ ngươi giao hàng quá chậm, chậm trễ làm ăn cho nên tùy tiện dạy ngươi một chút, có thể học nhiều ít xem chính ngươi.

Thứ ba, chuyện này phải giấu Ameko."

"Lại tăng thêm một quy định, về sau không cho phép tìm Ameko đòi tiền." Trương Hằng nói bổ sung.

".

.

.

Được thôi." Ông chú nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đồng ý nói.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện