Chương 43:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đón năm mới đối với Âu Dương Tĩnh mà nói chẳng qua chỉ là một khoảng thời gian yên tĩnh mà thôi. Nhân khẩu nhà cô rất đơn giản, cũng không có thân thích nào để đi thăm. Chuyện lớn nhất khi đón năm mới chính là cùng bà nội làm tổng vệ sinh trong nhà một lần, sau đó lại dán lên cửa một bộ câu đối xuân.
Cơm tất niên cũng chỉ có hai bà cháu, tuy quạnh quẽ nhưng bà nội vẫn không chê tốn công mà làm một bàn đồ ăn. Cũng giống với những năm qua, trên bàn ngoại trừ hai bộ bát đũa của hai người còn đặt thêm một bộ bát đũa khác dành cho người ba đã mất của cô. Âu Dương Tĩnh đối với tấm ảnh của "Ba ba" cũng không có cảm giác gì, thời điểm khi ba ba qua đời cô vẫn còn chưa hiểu biết gì cả. Chẳng qua xem phân lượng bà nội đối với bức ảnh đó, cho nên khi Âu Dương Tĩnh bày bát đũa cho "Ba ba" vẫn vô cùng kính cẩn.
Cô nhìn ra được, tuy mỗi ngày bà nội đều lấy tấm gương không tốt của ba ba ra để nhắc nhở cô, nhưng khẳng định trong lòng vẫn cực kỳ nhớ đứa con trai mất sớm của mình - - Ngay cả người ông nội cô không có duyên phận gặp một lần cũng hoàn toàn không được hưởng đãi ngộ này. Tối đa thì vào thời điểm thanh minh, bà nội đi tảo mộ, khi quét xong cho con trai thì bà cũng thuận tiện quét cho người bạn già một lần.
Không cần đi học, mỗi ngày Âu Dương Tĩnh đều cùng bà nội xem tivi, tản bộ ở xung quanh cùng với kiên trì đọc sách học tập trong ba giờ. Ngoài miệng bà nội không nói gì, nhưng trong lòng cũng cực kỳ bội phục đứa cháu gái nhỏ này của mình, Nghị lực cùng sự tự chủ của cô đừng nói là những đứa trẻ cùng lứa tuổi mà đại bộ phận những người lớn cũng không khó có thể so được.
Cứ như vậy đã rất nhanh tới ngày tập huấn. Bà nội đã sớm chuẩn bị tốt hành lý cho cô, đến thời điểm xuất phát nhìn thấy bóng lưng nhỏ của cô lại đeo ba lô lớn như vậy thì trong lòng lại không bỏ xuống được, cần phải đưa cô đi đến trường trung học phụ thuộc.
Âu Dương Tĩnh ước lượng ba lô: "Bà nội, một chút cũng không có nặng, còn không nặng bằng cặp sách mà bình thường cháu vẫn đeo. Tự cháu đi qua là được rồi." Vốn cũng chỉ là đi xa một chuyến mà thôi.
"Không được, con lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng ở trọ bên ngoài, không đưa con đi qua thì có ngủ ta cũng ngủ không có yên." Bà nội mà kiên trì thì tới Âu Dương Tĩnh cũng không thể nào phản đối được, ở dưới sự kiên trì của bà nội cô đành để bà đưa mình đi đến trường trung học phụ thuộc.
Dọc theo đường đi bà nội ngàn dặn vạn dặn, khiến cho Âu Dương Tĩnh cảm thấy đây không phải là đi tập huấn mười ngày mà là mười năm. Đợi cho đến khi tới cửa trường trung học phụ thuộc, mắt thấy sắp phải tạm biệt, bà nội cầm lấy tay của cô, khóe mắt đã bắt đầu xuất hiện hơi đỏ, trong hốc mắt đã xuất hiện hơi nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay vào thời điểm Âu Dương Tĩnh không biết làm thế nào để an ủi bà nội, thì vừa đúng lúc Bùi Dục được cha lái xe đưa con trai tới. Bùi Dục vừa xuống xe, bà nội liền nhận ra tiểu tử này chính là người đã đưa cháu gái của bà về nhà. Biểu cảm cũng nghiêm túc hẳn, nước mắt cũng thu lại, rồi kéo Âu Dương Tĩnh qua một bên dặn dò cô: "Những gì bà nội vừa mới nói con đã nhớ rõ chưa?"
Âu Dương Tĩnh dở khóc dở cười, đành phải liên tục gật đầu: "Nhớ rõ rồi. Bà nội, người yên tâm đi!" Bà nội cũng quá nhạy cảm rồi, lo lắng cô cùng Bùi Dục sẽ yêu đương sao? Làm sao có thể! Lấy tình huống của gia đình Bùi Dục, tất nhiên bên người sẽ có một bó lớn bạch phú mỹ, cho dù thế nào cũng sẽ không để ý tới cô đâu. Hai người bọn họ cũng không phải là người chung một thế giới.
Ở cách rất xa Bùi Dục đã nhìn thấy được Âu Dương Tĩnh cùng bà nội của cô, dù sao cũng đã ở chung sớm chiều hai tháng trời, khi Bùi Dục nhìn thấy bà nội thì cảm thấy vô cùng thân thiết. Vừa xuống xe đã bước đến gần Âu Dương Tĩnh rồi vô cùng thân thiết chào bà nội Âu Dương, sau khi chào hỏi xong còn hỏi hai người đến đây bằng cách nào. Không đợi Âu Dương Tĩnh nháy mắt với anh, thì anh đã quay đầu gọi ba ba mình: "Ba, dù sao hôm nay ba cũng được nghỉ, một chút nữa ba chở bà nội Âu Dương về nhà đi."
Ba Bùi nhận ra Âu Dương Tĩnh chính là tiểu cô nương lần trước đã đến nhà, tất nhiên là mở miệng đồng ý. Lại còn cùng bà nội Âu Dương Tĩnh lôi kéo làm quen: "Nghe nói lúc tham gia thi đấu lựa chọn Tĩnh Tĩnh đã cùng con của cháu đều đạt được vị trí thứ ba, thật là có duyên!"
Vừa mới đi đến đã gọi cô là Tĩnh Tĩnh. . . Làm cho Âu Dương Tĩnh vào ngày đông lạnh lẽo như thế này lại chảy mồ hôi gáy. Ba Bùi nhiệt tình với cô như vậy, đoán chừng đều là do công lao của cô khi vẫn còn ở trong thân xác Bùi Dục.
"Lần trước tới nhà của cháu làm khách vẫn còn khá hoạt bát, tại sao bây giờ lại thấy hơi hướng nội rồi? A di của cháu vẫn còn nhắc tại sao cháu tới nhà chơi một lần rồi lại không tới chơi nữa đó." Ba Bùi cười tít mắt hỏi.
Lần trước Bùi Dục về nhà là nhất thời hứng lên, ngay từ đầu bà nội đã không biết việc này. Nội tâm của Âu Dương Tĩnh đã vỡ tan, căn bản là không dám nhìn sắc mặt của bà nội, đành phải làm lấy lệ: "Gần đây có cuộc thi cuối kỳ, học tập quá bận rộn."
Ba Bùi lập tức không đồng ý: "Người trẻ tuổi không cần phải lúc nào cũng chú tâm hết vào học tập, kết bạn nhiều có thêm nhiều kiến thức cũng là một điều rất quan trọng đó.
Quả thực Âu Dương Tĩnh không biết phải nói tiếp như thế nào, chỉ sợ ba Bùi nói vui đến mức sẽ nói ra luôn cả lý luận yêu sớm mà đã nói lần trước với cô. Cuối cùng hoàn hảo là Bùi Dục cũng có một