Một Phút Sai Lầm

Chương 53:


trước sau

 
Chương 53:
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất nhanh Trần Lập Linh biết mất ở góc đường. Sau khi Bùi Dục lại xác nhận Âu Dương Tĩnh không bị thương, hỏi cô: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Cậy lại hăng hái làm việc nghĩa sao?" Anh tới trễ, không thấy chuyện đã xảy ra, chỉ có thể thông qua phản ứng của những người ở chung quanh mà suy đoán.
 
"Có người dùng sức uy hiếp cô ấy, tôi vừa vặn thấy được, nên đã giúp hô hoán một phen thôi." Âu Dương Tĩnh nói.
 
"Tôi thấy không chỉ ngừng lại ở đó, cậu hô xong lại còn là người dẫn đầu xông đi tới trước để giúp đỡ đó thôi. Mà có phải người nọ quen biết Trần Lập Linh không?" Bùi Dục hỏi.
 
Quả nhiên, trên mặt Âu Dương Tĩnh có biểu cảm "Làm sao mà cậu biết?"
 
Bùi Dục nhíu mày: "Lần tới cậu đừng lỗ m ãng như vậy nữa, nhưng tên côn đồ này đều là địa đầu xa*, nếu như bọn họ nhớ kỹ diện mạo của cậu rồi sau này trả thù cậu thì làm sao bây giờ?"
*: những tên côn đồ ở địa phương
 
"Chẳng lẽ tôi nên đứng nhìn cô ấy là một cô gái bị người khác khi dễ sao?" Âu Dương Tĩnh hỏi lại anh.
 
Bùi Dục bị chẹn họng, đời trước quả thật anh đã trơ mắt đứng nhìn cô bị người khác kéo đi...
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âu Dương Tĩnh nhìn anh không nói lời nào lại tiếp tục nói thêm: "Mà tôi còn có sách lược a, tôi hô bắt kẻ trộm, lập tức có rất nhiều người đến xem, tôi thấy có nhiều người nên mới chạy tới ngăn cản hắn ta."

 
Nghe qua ngược lại cũng không có vấn đề gì, nhưng mà Bùi Dục không biết có phải là do mình trọng sinh nên dẫn đến thần kinh quá mức nhạy cảm hay không, hay là có nguyên nhân khác, tuy anh không có gặp người khi dễ Trần Lập Linh, nhưng vẫn cảm thấy bên trong ẩn dấu chuyện gì đó. Âu Dương Tĩnh của hiện tại so với trong ấn tượng của anh vẫn còn gầy và nhỏ con, đừng nói lúc ấy là hai người đàn ông trung niên, đến ngay cả anh với thể trạng chưa là người trưởng thành, muốn kéo cô đi cũng là một chuyện khó khăn.
 
"Lại nói, vào thời điểm lúc hai đứa chúng mình trao đổi thân thể tôi còn học một chút thuật vật lộn." Âu Dương Tĩnh nói xong còn khoa tay múa chân một phen.
 
Bùi Dục lắc đầu liên tục: "Vậy vẫn chưa đủ, với thể trạng của cậu, loại hình đánh thực chiến này, cần phải huấn luyện thời gian dài mới có tác dụng." Khi nói ánh mắt của anh bỗng sáng lên, đề nghị: "Nhưng mà tay chân cậu linh hoạt, quả thật có thể bắt đầu đi học, vừa đúng lúc tôi biết một võ quãn khá là được, cách nhà cậu cũng không tính là xa, nếu không cậu đi học đi?"
 
Âu Dương Tĩnh không hiểu nhìn anh, cảm thấy phản ứng của Bùi Dục vô cùng kỳ lạ, cô hỏi: "Vì sao đột nhiên tôi phải đi học vật lộn chứ?"
 
"Rèn luyện thân thể đối với học tập rất có ích lại không có hại, ghi nhớ cũng là hoạt động tiêu hao rất nhiều thể năng. Mà nếu cậu có thể thật sự luyện được, nếu lần sau lại hăng hái làm việc nghĩa thì tôi không còn làm tôi lo lắng như vậy nữa." Bùi Dục nói.
 
Ngay từ đầu Âu Dương Tĩnh cảm thấy những lời anh nói cũng có đạo lý, nhưng càng nghe đến cuối tại sao lại cảm thấy hơi sai sai nhỉ? Anh lo lắng cái gì? Với giọng điệu này, thật giống như anh là bạn trai của cô vậy. Không, chắc là anh chỉ quan tâm với tư cách là bạn bè thôi, dù sao trước đây khi Trần Lập Linh được cứu anh cũng thể hiện ra sự kích động của mình. Âu Dương Tĩnh tự nói như vậy với chính mình, nhất thời trái tim đang loạn nhịp cũng dần ổn định hơn nhiều.
 
"Được rồi, cậu cũng đã gửi video chỉ điểm cho tôi rồi, về nhà tôi tự mình luyện tập cũng được." Âu Dương Tĩnh nói. Đùa à, nhà cô làm gì có tiền để đi đến võ quán để học cái này chứ!
 
"Chỉ xem video thôi không đủ, vẫn phải có huấn luyện viên chỉ điểm." Bùi Dục nhất quyết không buông tha.
 
Âu Dương Tĩnh biết cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng phải sầu lo về chuyện tiền bạc, căn bản không biết số tiền đi đến một võ quán có ý nghĩa như thế nào đối với gia đình của cô. Mới vừa muốn nói cái gì mà đi đến võ quán tìm huấn luyện viên quá mắc rồi, trong nhà không có phần tiền dùng vào việc này.
 
Đã nghe Bùi Dục hỏi: "Có huấn luyện viên miễn phí, cậu có muốn không?"

 
"Làm gì có miễn phí..." Âu Dương Tĩnh nói được một nửa thì nhìn thấy gương mặt đắc ý của anh, cô chỉ vào anh: "Chẳng lẽ người đó là cậu sao?"
 
Bùi Dục giương cằm lên: "Ngoại trừ tôi thì còn ai? Quán quân nhóm thiếu niên làm huấn luyện viên hỏi cậu có muốn hay không!"
 
Bỗng nhiên Âu Dương Tĩnh cảm thấy dáng vẻ này của Bùi Dục có chút đáng yêu, cô hỏi anh: "Xác định là miễn phí sao?"
 
Bùi Dục gật đầu: "Chẳng những miễn phí mà còn cung cấp chỗ huấn luyện luôn."
 
"Mà thôi, trên đời này không có bữa cơm trưa nào miễn phí." Âu Dương Tĩnh lắc đầu.
 
Ai! Bùi Dục đầu mơ hồ, tại sao cô gái này lại không có ra bài như trong hướng dẫn nhỉ? Không phải nói sợ tốn tiền sao? "Võ quán kia là chú của tôi mở, tôi đưa bạn bè vào quả thực không cần tốn tiền!" Bùi Dục nghiêm túc giải thích, lại phát hiện Âu Dương Tĩnh đang cười trộm.
 
"Được nha, vậy mà cậu lại chọc tôi!" Bùi Dục làm bộ muốn gõ vào đầu của cô.
 
Âu Dương Tĩnh co rụt cổ lại để né tránh anh, nhát mắt mấy cái có chút vô tội nhìn anh: "Tôi vẫn còn chưa nói xong nha! Tuy nói mấy kiểu miễn phí gì đó đều rất khó hiểu, nhưng đối với sự tín nhiệm của tôi với nhân phẩm của cậu thì tôi cảm thấy vẫn có thể theo học cậu một lần."
 
"Biết là tốt rồi." Bùi Dục thu tay lại. Nghĩ thầm, rằng Âu Dương Tĩnh nói cũng không sai, anh chỉ động đề xuất làm huấn luyện viên cũng không phải là không khó hiểu.
 

Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh đều là người có hiệu suất làm việc cực kỳ cao. Sau khi hoàn thành kế hoạch học tập trong ngày, thấy sắc trời còn sớm, Bùi Dục đề nghị đi đến võ quán nhìn thử xem, làm quen hoàn cảnh một chút. Âu Dương Tĩnh không có phản đối.
 
Như lời Bùi Dục nói, võ quán so với thư viện còn gần nhà Âu Dương Tĩnh hơn hai trạm xe. Nơi đó cũng không có hẻo lánh, ngay ở bên cạnh đường lớn, nhìn bề ngoài của võ quán mang

đậm phong cách Trung Hoa dân quốc, ở bên trong có thể nhìn ra được đã từng sửa chữa lại, nhưng mà cơ bản vẫn duy trì dáng dấp lúc ban đầu. Chỉ là ở lầu hai đã đả thông mấy căn phòng để làm sân huấn luyện.
 
"Bùi Dục, tại sao tôi cảm thấy mình được lời lớn." Âu Dương Tĩnh vừa đi bên cạnh anh thăm quan, vừa cảm thán. "Nhìn diện mạo của ngôi nhà cũ này chắc cũng tốn không ít tiền để thuê nha, phải thu bao nhiêu học phí mới có thể kiếm trở về chứ?"
 
Bùi Dục thuận miệng trả lời: "A..., căn nhà này chú tôi đứng tên, không phải thuê." Anh tiếp tục dẫn Âu Dương Tĩnh đi lên lầu hai, đẩy cửa phòng huấn luyện ra, gọi vào bên trong: "Chú ba, cháu dẫn bạn học tới chơi."
 
Anh vừa mới dứt lời, những tiếng ha ha ở trong phòng liền ngừng lại: "Nghĩ thế nào mà lại chạy đến chỗ này của chú chơi vậy?" Một người đàn ông có thân hình cao lớn đi ra ngoài đón bọn họ.
 
"Cháu nói muốn dạy cô ấy vật lộn, luyện tập cho cơ thể khỏe mạnh hơn một chút, nên đã nghĩ đến chỗ này của chú, hôm nay đến chỗ này đến làm quen hoàn cảnh trước." Bùi Dục chỉ vào Âu Dương Tĩnh rồi nói một phen.
 
Chú ba từ cạnh cửa lấy một chiếc khăn mặt vừa lau tay vừa nói: "Cháu đây là không có chuyện gì mới không đến nơi này nha, đi phòng khách uống chén trà không?" Chú ấy cười tít mắt nhìn về phía Bùi Dục cùng Âu Dương Tĩnh.
 
Gương mặt này có bảy phần giống với ba Bùi, nhưng nhìn trẻ tuổi hơn, từ vóc dáng cũng nhìn ra được cơ thể cường tráng hơn, nhìn tối đa cũng chỉ hơn ba mươi mà thôi. Đàn ông ở tuổi này, đã trở thành một người đàn ông thực thụ trầm ổn lại còn mang theo nhuệ khí của người trẻ tuổi, thân hình tốt một chút là có thể làm người khác chú ý đến, càng không nói đến có một gương mặt tốt nữa, tuyệt đối thuộc kiểu người đứng trong đám người chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra và không nỡ dời ánh mắt đi chỗ khác.
 
Âu Dương Tĩnh chỉ có thể cảm thán gen thật là tốt, những trưởng bối của Bùi Dục cũng có giá trị nhan sắc không hề thấp.
 
Bùi Dục thấy Âu Dương Tĩnh nhìn chú mình rất chăm chú, trong lòng không khỏi có chút mùi vị. Anh tiến lên nửa bước, không chút tiếng động đứng che ở giữa Âu Dương Tĩnh cùng chú, cũng cười: "Không cần không cần, hôm nay chỉ đến xem mà thôi."
 
Ánh mắt của chú ba vẫn đặt một nửa trên người cô bé mà anh đưa tới, lập tức hiểu được trong bụng anh có chủ ý gì, bất giác cười thầm: "Vậy được rồi, nơi này cũng không có gì hay mà xem, nếu hai đứa muốn luyện tập thì có thể đi đến chỗ trống bên kia, nơi này tiểu Dục rất quen thuộc, chú cũng không cần phải đi theo giới thiệu cho hai đứa chứ?"
 
"Vâng, chú ba cứ đi làm việc của chú đi." Bùi Dục nhanh chóng đồng ý, vừa quay đầu nhìn liếc qua Âu Dương Tĩnh một cái, vậy mà còn cười với chú ba của anh nữa chứ!

 
Đột nhiên anh có phần hối hận với quyết định này.
 
"Tới cũng đã tới rồi, không bằng thử hoạt động tay chân một chút đi?" Bùi Dục đặt cặp sách vào một góc tường của võ quán, bắt đầu cởi áo khoác.
 
Hả? Không phải chỉ nói xem thôi sao? Âu Dương Tĩnh sửng sốt, nhưng ngẫm lại thời gian vẫn còn sớm, hoạt động một chút cũng không có gì là không tốt. Vì thế đi theo Bùi Dục đặt cặp sách xuống, cởi áo khoác ngoài ra. Sau khi cất kỹ áo khoác, chỉ thấy trước mắt lướt qua một cái, Âu Dương Tĩnh theo phản xạ có điều kiện tiếp được, là một đôi quyền đánh tới.
 
"Đánh đối kháng sao?" Âu Dương Tĩnh hỏi lại. Kỳ thật cô cũng chỉ mấy động tác như quyền thẳng quyền móc quyền xoay cùng động tác đá sườn mà thôi.
 
"Không phải cậu tự xưng là đã học qua hay sao." Bùi Dục đã thu lại nắm tay, kéo tay áo lên thủ thế hơi nâng cằm hướng về phía cô: "Tôi sẽ thử trình độ của cậu xem sao."
 
Âu Dương Tĩnh thấy anh nói rất nghiêm túc, cũng xốc lại tinh thần để ứng đối. Thần kinh vận động của cô cũng khá tốt, động tác cơ bản cũng đều theo quy tắc chuẩn mực, nhưng sức lực lại quá yếu, tất cả giống như đang quơ chân múa tay. Sau khi Bùi Dục dẫn theo cô đánh một bộ quyền, khi cô đá bên sườn đã bắt được mắt cá chân của cô kéo vào trong, nhất thời Âu Dương Tĩnh cảm thấy trọng tâm không ổn, hoàn toàn không thể khống chế được mà ngã xuống nệm.
 
"Cậu như vậy mà còn dám nói bản thân mình đã học qua, như vậy có thể đánh được người xấu sao?" Bùi Dục buồn cười duỗi tay về phía cô, kéo cô đứng dậy. "Nhưng mà tư thế ngã xuống của cậu vẫn rất chuyên nghiệp, tuy bị ngã nhưng lại không bị thương."
 
Âu Dương Tĩnh ngượng ngùng nói: "Tôi thật sự muốn đi theo cậu học được chút gì đó."
 
"Nói cũng đúng." Sau khi dành lại được toàn bộ sự chú ý của cô, tâm tình Bùi Dục cũng tốt hơn rất nhiều, sau khi thuận tiện sửa lại những lỗi nhỏ trong động tác của cô rồi nói: "Kỳ thật những động tác đó của cậu cũng không có gì sai, chủ yếu là vấn đề ngày thường luyện tập quá ít nên không đủ sức lực mà thôi, thêm nữa là còn thiếu kinh nghiệm thực chiến."
 
Âu Dương Tĩnh nghiêm túc gật đầu, dựa theo sự chỉ điểm của Bùi Dục mà luyện lại những động tác cơ bản đó lại một lần.
 
Chú ba nhà họ Bùi vào thời gian rảnh rỗi ở lúc huấn luyện đệ tử, ánh mắt nhìn về một góc khá sáng sủa nhìn hai đứa trẻ, không hiểu sao trong lòng có chút lưu luyến: Tới cùng cháu trai lớn vẫn là con trai ruột của anh cả, cách thằng bé theo đuổi nữ sinh cũng giống với năm đó của anh cả, dùng đủ mọi cách xen lẫn cả võ thuật vào.
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện