Quả nhiên...!
Mộ Yến Lệ ngẩng đầu, lập tức thấy ông cha đã bảy năm không gặp của cô – Mộ Bang Lâm.
Ông ta già nua hơn bảy năm trước, nhưng trông vẫn khỏe mạnh, vẫn phong thái đường đường, đang giận dữ trừng cô, vẻ mặt chán ghét.
Cô trố mắt, nhất thời quên bò dậy.
“Mày còn dám quay về hả?” Mộ Bang Lâm chán ghét nói.
Cô cười tự giễu, hít sâu một hơi.
Bảy năm qua, không phải cô chưa từng ảo tưởng cảnh gặp lại cha.
Dù sao ông ta cũng là cha ruột của cô.
Nhưng bây giờ xem ra cô đã nghĩ nhiều.
Ông ta vẫn như vậy, giữa cô và Mộ Ngọc Tú, sự lựa chọn của ông ta chưa bao giờ thay đổi.
Cô cho rằng mình đã sớm chết lặng, nhưng thật sự tới lúc này, trái tim cô vẫn đau đớn như bị kim đâm.
Mộ Bang Lâm đỡ Mộ Ngọc Tú đứng dậy, đau lòng lau nước mắt cho cô ta: “Ngọc Tú, con không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Mộ Ngọc Tú mềm nhũn tựa vào lòng Mộ Bang Lâm: “Ba, con không sao, chẳng qua là hơi chóng mặt thôi...!Cha đừng trách chị, con nhìn thấy chị, muốn dẫn chị đi gặp cha, chị ấy không muốn đi.”
Mộ Bang Lâm hung tợn trừng Mộ Yến Lệ: “Con quan tâm nó làm gì? Nó chẳng biết tốt xấu gì hết.” Mộ Yến Lệ cười nhạo ông ta: “Ông biết tốt xấu là được.”
Cô thật sự không muốn nói thêm câu nào nữa, vất vả đứng dậy.
Thẩm Hoa Linh ôm Mộ Gia Hạo, vội vàng đi tới.
Mộ Gia Hạo vươn tay ôm cổ cô, đau lòng nói: “Mẹ, mẹ có đau không?”
Mộ Yến Lệ ôm chặt cậu bé, vùi đầu vào cổ cậu bé, khẽ lắc đầu.
Đến khi cô ngẩng đầu lên, chỉ còn mấy cọng lông mi hơi ướt.
Cô cười hít sâu: “Con trai, chúng ta đi thôi” Nói rồi, mấy người xoay người muốn rời đi.
“Mày đứng lại cho tao!” Mộ Bang Lâm lớn tiếng quát lên: “Mày mới về đã không chịu yên thân, rốt cuộc thù sâu hận nặng cỡ nào mà mày lại muốn giết em gái mày hả? Lúc nãy mày suýt nữa bóp chết nó, mày không nói được một câu xin lỗi hả?”
Mộ Yến Lệ cứng đờ, không thể ngờ được cha cô lại hồ đồ tới