Nghe vậy, Cảnh Mai Chi cảm thấy rất có lý: “Chị Bích Hà, vẫn là chị tốt với em nhất, nhìn xem em sẽ làm cô ta xấu mặt như thế nào?
Nói rồi, cô ta cầm ly rượu lắc lư đi đến trước mặt Mộ Yến Lệ: “Cô Mộ, La Bằng là em họ tôi, đi theo tôi tới dự liên hoan, tôi thay mặt cậu ấy nói lời xin lỗi cô.
Lần đầu gặp mặt là khiến mọi người không thoải mái, cô đừng so đo với cậu ấy.
Nào, tôi mời cô ly rượu này.”
Mộ Yến Lệ rất bất đắc dĩ.
Mới một hồi mà cô đã uống mấy ly.
Cô mỉm cười nói: “Các cô muốn uống rượu với anh Dung thì hoàn toàn có thể nói với anh ấy, tôi chỉ là bác sĩ trả lời câu hỏi của bệnh nhân thôi, các cô cứ xin lỗi mãi như thế, làm như tôi hẹp hòi lắm vậy”
Cảnh Mai Chi nói: “Nói gì vậy? Cô Mộ không phải là người trong giới chúng tôi, chúng tôi không biết tính nết của cô thế nào nên chỉ có thể xin lỗi nhiều một chút, chứ lỡ nói thiếu lại học giận cô, Dung Tư Thành sẽ trách chúng tôi”
Mộ Yến Lệ nhướng mày.
Rõ ràng là họ gây chuyện trước, cô cãi lại cũng không được à?
Dung Tư Thành đặt ly rượu xuống: “Người ta không so đo là vì người ta rộng lượng, còn tôi thì không.
Vả mặt tôi ngay trước mặt tôi thì đừng trách tôi không nương tay với cậu ta!”
Cảnh Mai Chi dễ tính đáp: “Vâng vâng vâng, tôi tới xin lỗi rồi còn gì? Bác sĩ của anh là bác sĩ, bạn bè của anh không phải là bạn bè à?” nói rồi, cô ta nhìn Mộ Yên Lệ, giọng điệu như tào phúng: “Ly rượu này cô Mộ phải uống đấy nhé.
Nếu cô không uống, Dung Tư Thành sẽ giận tôi mất”
Mộ Yến Lệ cau mày: “Cô này, tôi không biết quý tính của cô, tôi nghĩ có lẽ chúng ta không cùng một kênh đâu.
Cô không đắc tội tôi, trước đó chúng ta chưa từng nói chuyện với nhau, cho nên không cần nói xin lỗi.
Nếu cô là vì chuyện em họ mình thì có thể yên tâm, tôi không hẹp hòi như cô nghĩ đâu.
Còn nếu cô sợ anh Dung nổi giận thì mời anh Dung mấy ly rượu đi.”
Cảnh Mai Chi ngẩn người, cô