Đố kị trong lòng, dường như đang xé rách cả người cô.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà Vân Thi Thi có thể, mà cô thì không?
Mộ Nhã Triết thậm chí có thể cưng chiều cô ấy như vậy.
Phải biết rằng từ nhỏ tới lớn, anh trai Mộ ở trong mắt cô, cho tới giờ đều là người nghiêm túc, anh rất ít cười, trên mặt luôn là biểu cảm lãnh đạm lạnh lùng, mặc dù có cười, nhưng cũng không có chút hơi ấm nào.
Nhưng mà, lúc đối mặt với Vân Thi Thi, nụ cười của anh vô cùng ấm áp, dường như có thể hòa tan bất cứ tảng băng cứng chắc nhất.
Dựa vào cái gì...
Tống Ân Nhã thật sự không cam tâm, uất ức vô cùng, luôn cảm giác Mộ Nhã Triết vốn luôn chỉ của riêng cô nay đã bị cướp đi.
Ở trong mắt cô, Mộ Nhã Triết giống như thiên thần ở trên cao, không thể có một tia xâm phạm.
Nhưng Vân Thi Thi thì khác.
Hai người nắm tay, đi ở bờ sông, giống như những cặp đôi tình nhân bình thường, cãi nhai, cười đùa, liếc mắt đưa tình.
Tống Ân Nhã có mơ cũng muốn được một lần như vậy.
Cô nhìn ra được, ở trong mắt anh Vân Thi Thi không phải bình thường.
Là đặc biệt!
Thậm chí còn đặc biệt hơn so với cô!
Trong mắt Tống Ân Nhã nhìn Vân Thi Thi mơ hồ lộ ra lòng đố kị cùng thâm độc.
Lòng ghen ghét của phụ nữ đã nổi lên thì quả thực rất đáng sợ.
Nhìn ánh mắt kia của Tống Ân Nhã, nếu như Mộ Nhã Triết không ở đây, sợ là hận không thể trực tiếp ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.
" Mộ Nhã Triết, chúng ta đi thôi!" Vân Thi Thi kéo kéo tay anh.
Mộ Nhã Triết "ừm" một tiếng, cũng không muốn nhìn Tống Ân Nhã nữa, xoay người, muốn cùng cô rời đi.
Tống Ân Nhã thấy Mộ Nhã Triết muốn đi, muốn đuổi theo, lại bị Tống Vân Tích kéo tay.
Cô vừa tức vừa buồn bực, bỗng nhiên không cam lòng hét lên: "Mộ Nhã Triết, người phụ nữ này không hề đơn giản như anh nghĩ đâu! Em nghe nói, Vân Thi Thi mấy ngày trước còn tiếp đãi mấy nhân vật lớn trong ngành giải trí! Em còn chứng kiến cô ta theo người đàn ông đó lên xe, không đúng, vì muốn nổi tiếng, cô ta sẵn sàng leo