Mộ Uyển Nhu nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt thâm độc rơi trên người Vân Thi Thi.
Giờ phút này, dáng vẻ của cô cực kỳ chật vật, tóc tai hỗn độn, hai mắt phiếm hồng, đôi môi bị cắn chặt, nhìn Mộ Uyển Nhu không chớp mắt, trên mặt đầy cảnh giác.
Mộ Uyển Nhu vốn là nhếch miệng cười, ánh mắt lại chăm chú nhìn Hữu Hữu trong ngực cô, cô ta càng cười càng đắc ý.
"Ha ha... Vân Thi Thi, cô nhìn lại cô đi, cô bây giờ đúng là khó coi thật đấy!"
"Mộ Uyển Nhu!"
Vân Thi Thi vốn đang ngẩn ra, lúc này trong mắt lại lộ ra vẻ căm thù và lạnh lẽo.
Chẳng lẽ đám người vây xung quanh nhà đều là do cô ta phái tới hay sao?
Cô ta đang muốn làm cái gì?
Sự phẫn nộ của Vân Thi Thi chìm xuống, ngay sau đó trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.
Mộ Uyển Nhu dẫn theo nhiều người đến đây như vậy chắc chắn chẳng phải là có ý tốt gì!
Nhưng Vân Thi Thi không biết rốt cuộc là cô ta có mục đích gì, vì vậy hết sức cảnh giác lùi về sau mấy bước, bảo vệ Hữu Hữu ở trong ngực, căng thẳng đến mức hít thở không thông.
"Cô chắc chắn là đang thắc mắc không biết hôm nay tôi tới đây là có mục đích gì phải không?"
Mộ Uyển Nhu lạnh lùng cất tiếng cười, ánh mắt lạnh lùng rơi vào Hữu Hữu trong lòng cô.
"Hôm nay tôi tới đây là nghe theo lệnh của ông nội, tới để đưa huyết mạch của nhà họ Mộ về!"
Nói xong cô ta cười cười, chậm rãi bước lại gần Vân Thi Thi: "Vân Thi Thi, lúc trước cô và nhà họ Mộ ký kết khế ước, trên đó đã viết rất rõ ràng, cô không có quyền nuôi dưỡng hay tìm đến làm phiền đứa bé! Nhưng mà cô đã làm cái gì? Giấu con trai của Triết nhiều năm như vậy rồi, vẫn nên để đứa bé về lại nhà họ Mộ thôi!"
Vân Thi Thi cắn chặt môi, ôm Hữu Hữu chặt hơn, hai mắt nhìn chằm chằm Mộ Uyển Nhu, ra sức phòng bị.
"Cô không thể đưa thằng bé đi!" Vân Thi Thi trầm giọng nói: "Thằng bé là con trai tôi, cô không thể đưa thằng bé đi!"
Không phải là cô không muốn để cho Hữu Hữu nhận người nhà họ