Hữu Hữu ngồi trên giường, dựa lưng vào khung giường, im lặng cúi đầu.
Nhưng mà nghe thấy động tĩnh ở cửa, cậu nâng mắt nhìn thoáng qua, thấy là Tiểu Dịch Thần, đôi mắt lóe sáng, sắc mặt hơi đổi.
Hai đứa bé trao đổi ánh mắt, rất nhanh liền ăn ý dời tầm mắt đi.
Mộ Dịch Thần chậm rãi đi đến phía sau Mộ Thịnh.
Mộ Thịnh ngồi ở cạnh giường, ánh mắt có chút thâm trầm, ánh mắt tinh tế liếc mắt đánh giá hình dáng khuôn mặt Hữu Hữu.
Xa cách bảy năm, lần đầu tiên ông có thể quan sát chắt trai thất lạc bảy năm của mình.
Trong lòng, là vui mừng, là vui mừng khi cửu biệt trùng phùng*, nhưng mà đồng thời, lại cảm thấy lo lắng, đơn giản là chắt trai này, hình như bộ dạng đối với ông rất lạnh lùng.
*: xa cách lâu ngày được gặp lại nhau.
Mộ Thịnh nhìn khuôn mặt tuấn tú non nớt của cậu, không khỏi vươn tay ra, đầu ngón tay chưa chạm đến mặt cậu, đã bị cậu lạnh lùng gạt tay ra.
“Đừng động vào tôi!”
Giọng nói của Hữu Hữu lạnh như băng, đôi mắt rét lạnh như kiếm đâm tới.
Lạnh lùng mà xa cách, thậm chí còn là ánh mắt coi thường, làm cho Mộ Thịnh vô cùng đau lòng.
Xa cách bảy năm, bọn họ vốn nên là người thân, hiện giờ, lại càng giống như kẻ thù gặp lại nhau vậy.
Mộ Thịnh không khỏi cảm thấy trái tim bị đâm đau đớn!
Nhưng mà rất nhanh ông lại hồi phục lại.
Chỉ là đứa bé mà thôi, chỉ mới bảy tuổi, luôn ở bên cạnh mẹ, đột nhiên xuất hiện người thân tất nhiên là cảm thấy xa lạ mà phòng bị!
Ngăn cách nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi có chút ngăn cách ở bên trong!
Huống chi, ông cũng không biết người phụ nữ đó ngày thường dạy dỗ đứa bé như thế nào, đứa bé giống như cực kỳ hận ông, không đúng, chắc chắn là do Vân Thi Thi cố gắng dẫn đường!
Trong mắt Mộ Thịnh, người phụ nữ này rắp tâm bất lương, giấu đi huyết mạch của nhà họ Mộ, định mẹ vinh nhờ con, gả vào nhà giàu có!
Đứa bé bị cô ta cố gắng tô vẽ hận thù với nhà họ Mộ, cũng không phải là không thể!
Nghĩ đến đây, Mộ Thịnh hừ lạnh một tiếng, càng căm hận Vân Thi Thi hơn!
Đứa bé đã trở lại nhà họ Mộ, như vậy chuyện kế tiếp, bồi dưỡng tình cảm, tất nhiên là còn nhiều thời