Mộ Dịch Thần híp híp mắt, sau khi chắc chắn trên người bọn họ không còn vũ khí sát thương, lúc này mới chậm rãi đi lên phía trước, mũi chân hất súng lục Đao Ba Nam vừa mới ném xuống đất lên, bắt được.
“Anh, dẫn tôi đi, những người khác, cút sang một bên!”
Mộ Dịch Thần lại ra lệnh một lần nữa.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Đao Ba Nam lạnh lùng cười: “Đều tránh sang một bên đi! Có nghe hay không!?”
Vì thế những người khác nhao nhao chạy sang một bên.
Lúc này Mộ Dịch Thần mới đi lên phía trước, chỉ vào Đao Ba Nam, lạnh lùng thốt lên: “Dẫn tôi đi! Cảnh cáo anh, đừng có mà giở trò!”
“Ha ha! Thằng quỷ nhỏ cậu lợi hại như vậy, tôi đâu dám giở trò gì!?” Đao Ba Nam nói ra một câu, không biết là giọng mỉa mai, hay là châm chọc!
Nếu là lúc này, Vân Thiên Hữu ở đây, nhất định sẽ càng suy nghĩ sâu hơn.
Ví dụ như, với thủ đoạn và quyền lực của Mộ Liên Tước, sao có thể chỉ sai một đám ô hợp trông coi một người quan trọng như vậy?!
Nói vậy, xung quanh hẳn là còn có rất nhiều bộ đội vũ trang ngồi xổm phòng thủ!
Chỉ là Mộ Dịch Thần cũng không nghĩ nhiều như vậy, cậu nóng lòng muốn nhìn thấy Vân Thi Thi, bởi vậy không có suy nghĩ, vì sao kho hàng rộng như vậy, chỉ có mấy tên giống như lưu manh côn đồ trông coi, liền đi theo Đao Ba Nam tiến vào.
Ba người đi vào kho hàng, cửa cuốn ở phía sau chậm rãi khép lại.
Kho hàng rộng như vậy, chỉ để một cốc đèn nho nhỏ trên cao, không gian có vẻ u ám, trầm trọng, kín không một kẽ hở, chỉ để lại một cái cửa sổ nho nhỏ trên mái nhà, dùng để thông khí!
Ánh sáng lờ mờ yếu ớt, trong không khí tràn đầy tro bụi.
Mộ Dịch Thần lại cảnh giác lần nữa, níu chặt Mộ Uyển Nhu trong tay, cẩn thận ngắm nhìn bốn phía.
Đao Ba Nam dẫn cậu tới trước một cái lồng sắt.
Bước chân của Mộ Dịch Thần dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trong nhà giam bằng sắt.
Chỉ thấy Vân Thi Thi cuộn mình ở trong góc, quần áo trên người tả tơi, trên quần áo màu trắng dính vết máu loang lổ, tràn ra như đóa hoa, giống như bông hoa chói mắt dễ bị nhìn thấy!
Có