Chẳng biết tại sao, chỉ một ánh mắt như vậy, nhưng lại khiến cho Ngải Luân cảm thấy có chút chột dạ!
Bỗng nhiên anh ta có chút bất an, có thể là do chột dạ nên anh ta không dám ngẩng đầu lên.
Người đàn ông này quyền thế, đứng ở trên cao, có khả năng hô mưa gọi gió, khí chất đế vương bẩm sinh khiến lòng người sợ hãi.
Mà anh ta lại phản bội con người đáng sợ này.
Cho đến tận bây giờ Ngải Luân vẫn có chút kinh sợ. Nếu tổng giám đốc điều tra ra anh ta có động tay động chân vào bản báo cáo kia thì nhất định sẽ trừng trị anh ta.
Đang lúc anh ta còn ngẩn người thì Mộ Nhã Triết: “Ngải Luân.”
“Vâng.”
Mộ Nhã Triết cười như không cười, hỏi: “Cậu đã theo tôi bao lâu?”
“Giám đốc, tôi theo anh bốn năm rồi.” Ngải Luân rũ mắt nói.
Mộ Nhã Triết lạnh nhạt nói: “Trước đây tôi coi trọng cậu vì cậu có năng lực làm việc xuất sắc. Cậu đã hứa sẽ không để tôi thất vọng.”
“Vâng. Tôi là do một tay tổng giám đốc bồi dưỡng, cũng nguyện vì anh mà trung thành cả đời.”
Mộ Nhã Triết vuốt cằm, vẻ mặt khó đoán, đưa tay lên mang theo một tấm ảnh chụp.
Ngải Luân cẩn thận nhận lấy ảnh. Ảnh chụp một bên mặt đứa trẻ đeo cặp sách bước ra từ trường học.
Mặc dù khoảng cách chụp rất xa nhưng vẫn rõ mặt đứa trẻ.
Cẩn thận nhìn lại lần nữa, đứa trẻ này giống Mộ Nhã Triết đến 99%.
Dù là gương mặt hay thần thái giơ tay nhấc chân đều giống như đúc từ một khuôn.
Trên thế gian này chẳng lẽ có người giống nhau đến vậy?
Đây là tấm ảnh chụp Mộ Thịnh phái người đi theo dõi, ảnh chụp vừa đem đến, ông cụ tức giận đùng đùng đến văn phòng của anh, chỉ thẳng vào mặt mà nói: “Vô liêm sỉ! Cháu có con riêng bên ngoài? Có phải cháu muốn chọc ông tức chết? Bảo sao cháu không chịu cưới Tiểu Nhu? Là vì cháu có người phụ nữ khác ở bên ngoài?”Mộ Nhã Triết nhìn tấm ảnh cũng thấy kinh sợ. Khó trách ông nội anh lại giận dữ như vậy. Quả thực đứa trẻ này rất giống anh, nhất là gương mặt