Hữu Hữu luôn có một quy tắc, cậu sẽ không mạo hiểm đi làm những việc mà cậu không chắc chắn.
Nhưng mà Vân Thi Thi đối với cậu, không có quá nhiều quy tắc như vậy, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở nhu thuận hiểu chuyện, đơn thuần khả ái.
Cô căn bản không rõ ràng cậu lại có thực lực như vậy.
Vì vậy đương nhiên cô sẽ không trơ mắt nhìn cậu đi chịu mạo hiểm.
Vì vậy cậu nói: "Chậm đã, tôi muốn nói với mẹ mấy câu!"
"Không được!"
Người đàn ông bên cạnh không thay đổi cự tuyệt yêu cầu của cậu.
"Vì sao lại không được?"
Hữu Hữu trên mặt giả vờ uất ức cùng kinh sợ: "Ngay cả mấy câu nói cũng không được, các người không phải là sợ bị tôi đùa giỡn chứ?"
Người nọ không nói lời nào.
Hữu Hữu cười lạnh nói: "Một cô gái yếu đuối, một đứa trẻ con, huống hồ các người còn nhiều người như vậy, ở trước mặt các người, còn sợ chúng tôi dở trò sao?"
Người nọ trầm mặt trong khoảnh khắc, quay đầu thương lượng cùng đồng bọn một chút, xoay người lại, liền đồng ý.
"Một phút!"
"Tốt!"
Người nọ đem Hữu Hữu tới trước mặt Vân Thi Thi.
Vân Thi Thi lập tức vọt tới bên người cậu, ngồi xổm xuống, cô giơ tay lên, muốn ôm cậu, thế nhưng hai tay cô vẫn đang bị còng, không có cách nào.
Vì vậy chỉ có thể nắm thật chặt tay cậu
"Mẹ, mẹ..."
Hữu Hữu nhìn chỗ bị còng, xoa chút máu còn dính trên mặt cô, nhìn cô mà đau lòng, khóe mắt nổi lên hơi nước, lòng bàn tay khẽ lau qua gò má cô.
"Có đau hay không?"
Trong mắt cậu lộ ra sự không nỡ, không chút nào che giấu.
Đôi mắt Hữu Hữu có chút ẩm ướt.
Tính cách cậu luôn bình tĩnh, cực ít khi rơi lệ, song khi nhìn thấy vết thương lớn trên người Vân Thi Thi, trong lúc nhất thời, không cách nào ngăn được nước mắt chảy ra.
Chết tiệt.
Làm sao bị nhiều tổn thương như vậy?
Trong lòng Hữu Hữu vô cùng đau đớn, giống như bị kim châm, vô cùng khó chịu.
Vân Thi Thi nghe vậy, lắc đầu, tựa hồ như muốn nói cho câu, cô không đau, không đau chút nào hết.
Vân Thiên Hữu dở khó dở cười, cười một tiếng, trong mắt lộ ra sự bất đắc dĩ.
"Sao lại không đau? Mẹ là một kẻ lừa gạt, chịu nhiều vết thương như vậy, nhất định sẽ rất đau!"
Dừng một chút, trong mắt Vân Thiên Hữu nổi lên một