Dưới chân cũng có vết thương, khâu bốn mũi.
Toàn thân nhiều chỗ máu bị ứ đọng, đầu vai bị trật khớp, nhưng hôm nay cô giống như bị điên vậy, dường như không hề cảm thấy đau đớn trên cơ thể mình.
Mộ Nhã Triết chợt ngăn cô lại: "Đừng lộn xộn! Vết thương trên người mới khâu lại..."
"Cút ngay! Đừng đụng vào tôi!"
Vân Thi Thi rống lên, chợt điên cuồng đẩy anh ra.
Hầu như dùng hết sức lực của bản thân.
Mộ Nhã Triết bị cô đẩy, trọng tâm không vững, bị đẩy vào tường.
"Anh làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, để một đứa trẻ bảy tuổi đi làm con tin? Anh thực sự rất tàn nhẫn! Muốn làm con tin, anh tại sao không đi? Tại sao? Mộ Nhã Triết, anh tại sao có thể tàn nhẫn như vậy? Vì sao tôi lại gặp phải anh, anh mang cho tôi càng nhiều hơn là nguy cơ, là tổn thương, là ác mộng! Vì sao?"
Trong lúc vô ý thốt ra.
Chính Vân Thi Thi, sau khi nói ra những lời này, đều có chút giật mình.
Hình như, có chút hơi quá đáng.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, cơn thịnh nộ qua đi, anh bất đắc dĩ mệt mỏi nhắm mắt lại.
Vân Thi Thi cũng nhận thấy lời của mình có bao nhiêu làm tổn thương người khác, nhưng một khi đã nói ra, giống như là bát nước đổ đi, không thể rút lại.
Cô trầm mặc, cúi đầu, nắm chặt lấy khăn trải giường, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đệm, để lại một mảng ẩm ướt.
Tự trách, hổ thẹn, lo lắng, đau lòng... đủ thứ cảm xúc nổi lên trong lòng, tất cả đều như cơn giông bão chiếm lấy tâm trí cô.
Cô không phải cố ý.
Có thể cô không nghĩ ra...
Thực sự không nghĩ ra, vì để bảo vệ cô, lại phải hi sinh đi hai đứa bé?
Y tác đẩy xe thuốc vào phòng, liền nhìn thấy vết thương trên eo vừa mới khâu lại bị rỉ máu, khẽ nhíu mày: "Chuyện gì vậy? Vết thương sao lại rách ra thế kia?"
Cô vội vàng tiến lên, muốn kiểm tra.
Mới vừa chạm vào Vân Thi Thi, liền bị cô tránh đi, không cho đụng vào người.
Người y tá nhíu mày, có chút khó hiểu.
Lại nghe tiếng của Mộ Nhã Triết: "Đi ra ngoài!"
"Giám đốc Mộ..." Sắc mặt người y tá cả kinh, giải thích nói: "Vết thương của cô ấy bị nứt ra rồi, để