Hơn nữa, lúc người đàn ông này mang cậu trở về, trên người cậu toàn là máu, khiến rất nhiều người trong thôn chú ý, có vài người thương xót cậu nên đưa tới mấy bộ quần áo.
"Cậu trai nhỏ à, sao cậu lại chạy vào trong khu rừng kia? Nơi đó rất nguy hiểm, có rất nhiều thú hoang. Nhà cậu ở đâu thế? Sao lại chạy tới đây?"
Người nam nhân nói liên tục, đặt ra một đống câu hỏi.
Anh ta thấy cậu còn nhỏ tuổi, cũng không giống con nhà nông, trên người mặc toàn đồ đắt tiền, làn da trắng nõn, rõ ràng là đứa bé lớn lên trong thành phố.
Con gái anh ta cực kỳ khao khát được như thế này, cô bé thích nhất là cái đẹp, chỉ là từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn, làn da phơi nắng quanh năm suốt tháng trở nên vừa thô ráp vừa đen đúa, nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn trắng nõn của Hữu Hữu thì vô cùng hâm mộ.
Trong lúc cậu hôn mê, cô bé con cứ nằm bên giường nhìn cậu mãi không chán, một hồi thì nắm tay cậu nhìn nhìn, một hồi thì lại gảy lông mi cậu, cứ như thể chơi mãi không biết chán vậy.
Cô bé con cực kỳ thích thú với cuộc sống thành phố, trên TV chiếu phim thần tượng, cô bé xem xong thì có ước mơ là lớn lên sẽ thi vào một trường đại học trong thành phố, sẽ đến thành phố để sinh sống.
Lần đầu tiên nhìn thấy Vân Thiên Hữu, trong lòng cô bé đã cực kỳ thích thú, mặc dù chưa đến tuổi để nhắc đến mối tình đầu, nhưng nhìn thấy Hữu Hữu cô bé con cũng đã biết thẹn thùng.
Hữu Hữu cảm thấy gia đình người nông dân này rất nhiệt tình, đối xử với cậu rất chu đáo, giản dị nhưng đôn hậu, không giống như có ý xấu gì, hơn nữa còn giúp cậu rửa sạch mấy vết thương trên người, bởi vậy cậu cũng nảy sinh thiện cảm đối với người đàn ông kia.
Chỉ là lúc anh ta hỏi đến thân thế của cậu, cậu không nói rõ, chỉ nói mình sống ở trong thành phố.
Người đàn ông muốn hỏi số điện thoại của cha mẹ cậu để gọi cho họ đến đón cậu về nhà.
Hữu Hữu đọc số của Lý Hàn Lâm.
Người đàn ông để cho cô bé con ở nhà với cậu, chính mình đi đến đầu thôn gọi điện thoại.
Thôn