Tim Mộ Thịnh đau đớn, trái tim của ông vốn đã rất yếu rồi, hôm nay bị Vân Thi Thi nói mấy câu kích động, cả người ông cứng đờ, không nhúc nhích được, gương mặt trắng bệch, trái tim đập liên hồi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Ông ta ôm chặt vị trí ngay tim, đau đến nỗi sắc mặt cũng vặn vẹo!
Vân Thi Thi không biết tình trạng hiện tại của ông là như thế nào, còn tưởng lão già này là đang cố ý giả bộ đáng thương, tranh thủ sự đồng tình của cô!
Giả bộ đáng thương là được sao?
Cô sẽ không tha thứ cho ông!
Nhớ lại lúc trước mẹ cô chết trong biển lửa, Vân Thi Thi lại bộc phát nỗi hận ông ta, cô lạnh lùng nói: "Ông... Ông đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy ông nữa."
Mộ Thịnh ôm ngực, vẫn không nhúc nhích, chỉ cắn môi nhìn cô, gương mặt đau đớn.
Vân Thi Thi nhìn ông, lại nói: "Thế nào? Ông không đi sao? Ông không đi phải không?"
Dừng một chút, cong khóe môi một chút, sau đó gương mặt không biểu tình nói: "Được, ông không đi, tôi đi!"
Vân Thi Thi dứt lời, xoay người đi về phía cửa phòng.
Mộ Thịnh nóng nảy, cuống quít đưa tay muốn kéo tay cô, nhưng mới đưa ra được một nửa, đột nhiên cả người ông co quắp lại, thân thể cứng đờ, ngã xụi lơ xuống đất.
Mộ Nhã Triết thấy vậy, ngẩn người, đi lên phía trước, đưa tay đỡ ông.
Vân Thi Thi cảm thấy bất thường, quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Thịnh mới đó mà đã bị ngất đi, sắc mặt cứng đờ.
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn Mộ Thịnh, sắc mặt hơi lạnh lùng, ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vân Thi Thi, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Sức khỏe của ông không được tốt!"
Nói xong, anh ôm ông lên, vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Vân Thi Thi kinh ngạc nhíu mày, không nghĩ nhiều, theo bản năng đuổi theo Mộ Nhã Triết.
Lúc chạy đến, Mộ Thịnh đã bị đưa vào phòng cấp cứu, cửa phòng đóng chặt, Mộ Nhã Triết ở ngoài cửa, đứng thẳng tắp ở đó, trên tay kẹp một điếu thuốc, nhíu mày suy nghĩ.
Cô chậm rãi đi tới, tựa hồ cũng nhận ra, lúc nãy nói mấy lời đó với Mộ Thịnh, thật sự có lực sát thương người