"Con nghe cha nói, tình huống của cụ không được tốt, cho nên con muốn tới đây thăm cụ xem sao!"
Vân Thi Thi ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
Tiểu Dịch Thần lại nói: "Mẹ, chờ em về nhà, chúng ta sẽ cùng nhau chụp ảnh gia đình, có được không?"
Cậu dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Cùng với cụ, chụp một bức ảnh gia đình!"
Vân Thi Thi ngẩn người, lại nghe Mộ Dịch Thần nói tiếp: "Bởi vì, cụ đã nói rồi, tâm nguyện lớn nhất của cụ là lúc còn sống, có thể chụp một bức ảnh gia đình!"
Cô trầm mặc hồi lâu, chợt lấy lại tinh thần: "Được!"
...
Qua hai ngày tĩnh dưỡng nữa, thân thể Vân Thiên Hữu đã hồi phục lại một chút sức lực, trên người cậu cũng không có vết thương nào quá nghiêm trọng, trừ vết thương trên vai, bị trúng bẫy thú nên có chút nghiêm trọng, trừ chỗ này ra, thì không có gì đáng lo ngại.
Tang sự của nhà họ Triệu, đã xong xuôi.
Kể từ sau hôm đi đưa tang về, Lý Như liền bận trước bận sau.
Sau khi tang lễ đã xong, tiền để dành trong nhà cũng không còn lại bao nhiêu, Lý Như thường xuyên ngồi ở trước cửa, khuôn mặt u sầu, lúc nửa đêm sẽ thường ôm tấm hình duy nhất mà Triệu Hướng Quân để lại khi còn sống, khóc như mưa.
Chị ta thật không hiểu, sao một người sống sờ sờ như vậy, lại nói đi là đi.
Mà Triệu Linh và Đậu Đậu vốn rất hoạt bát, cũng trở nên rầu rĩ không vui, nhất là Linh Linh, kể từ sau lễ tang về, chỉ ngồi một mình trong phòng Triệu Hướng Quân, ôm di vật của Triệu Hướng Quân, gương mặt buồn bã.
Hữu Hữu bước xuống giường, đi tới trước cửa sổ, đột nhiên nghe thấy cái gì, mặc áo khoác lên, chợt nhìn thấy mấy đứa bé đang chạy về một phía.
"Linh Linh, mau tới đây!"
Một đứa bé chạy vào phòng, kéo tay Triệu Linh Hoa đang làm việc, hưng phấn nói: "Linh Linh, mau đi xem đi! Trong thôn có mấy chiếc xe hơi rất đẹp đang chạy tới! Thật hiếm lạ! Chúng ta mau đi xem đi!"
"Không, tớ còn có việc phải làm đây."
Gương mặt Linh Linh vẫn rầu rĩ không vui như cũ.
Đứa bé kia lại không quan tâm, la lên: "Lát nữa rồi làm tiếp!