“Tôi…… Tôi không có nói bừa…… Nếu không phải…… Nếu không phải do yêu tinh hại người kia, cha sẽ không phải chết……”
Vừa dứt lời, chóp mũi Đậu Đậu liền cay cay, liền nắm áo của Lý Như, thương tâm òa khóc lên.
Trên mặt Lý Như vô cùng xấu hổ, có chút khó xử.
Linh Linh đứng ở một bên, nhắc tới chuyện thương tâm, cô bé cũng trở nên vô lực, hốc mắt đỏ lên.
Trong đáy lòng cô bé hiểu rằng, cái chết của cha không hề liên quan đến Hữu Hữu, nhưng nếu Hữu Hữu không xuất hiện thì cha cô cũng sẽ không chết.
Nhưng cô bé ân oán phân minh, cũng không trách Hữu Hữu!
Chỉ là Đậu Đậu lại không minh bạch như vậy, nó chỉ là một đứa trẻ còn nhỏ, nhưng nỗi đau mất cha này quá lớn, mọi ân oán lại trút hết lên người Hữu Hữu.
Hữu Hữu mím môi, rúc vào trong lòng Vân Thi Thi, có chút cô đơn mà hàng mi khẽ rũ xuống.
Hiển nhiên cậu bé cũng cảm thấy đau lòng.
Lý Như lập tức giảng hòa nói: “Đứa trẻ này không hiểu chuyện, nói mà không nghĩ, các vị không cần để trong lòng.”
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Vân Thi Thi nhạy bén mà nhận thấy được chuyện này sẽ không đơn giản như vậy.
Lý Như nghe vậy, lại thở dài một tiếng, cũng không biết nên nói gì.
Trong lòng chị ta cũng không trách Hữu Hữu, chỉ là trụ cột trong nhà mất đi, chị ta mẹ góa con côi, còn hai đứa nhỏ phải nuôi nấng, cuộc sống sau này, thật không biết nên làm sao?
Thực ra Hữu Hữu đã phân phó cho Chu Tước, Chu Tước cho chị ta một số tiền.
Lý Như bất luận như thế nào cũng không chịu nhận lấy.
Chu Tước còn tưởng rằng chị ta khách sáo, nói rằng phong thư này có mấy trăm vạn, số tiền đó bao gồm tiền mai táng phí cho Triệu Hướng Quân cùng một ít tổn thất phí ở bên trong, thì chị ta chỉ tiếc nuối mà nói, một mạng người không có bất kỳ tiền bạc nào có thể đong đếm được, nhưng đồng thời cũng chuyển lời của Vân Thiên Hữu tới chị ta, rằng nếu về sau có yêu cầu gì, cứ việc phân phó.
Lý Như liền rơi nước mắt.
Thực ra, ở nông thôn, trụ cột trong nhà mất đi, không phải có thể lấy tiền giải quyết được!
Có tiền có ích lợi gì đâu?
Ở thôn An Dương này, gạo của từng gia đình đều từ ruộng nhà, củi lửa đều là trên núi, dầu đều là từ xưởng ép dầu Lí Lĩnh, tất cả những việc đó đều do người đàn ông gánh vác!
Mẹ góa con côi, trong nhà không có người đàn ông chống đỡ, chắc